Tiếng Chuông Ngày Đông

Chương 63: Nhà Ma




"Này...là nhà ma kìa"

"Ở đây cũng có trò này sao?"

Thái Khôi Nguyên hớn hở chỉ vào nhà ma

"Này...chúng ta cùng chơi đi"

Nói xong cậu liền quay sang nhìn về Nhâm Phương Nhu và Nguyệt Hâm Dao nhưng 2 người họ khuôn mặt cứng đờ, bất động

(Bản thân 2 người sợ ma)

/Lắc đầu dữ dội/

"Không...không, tớ không chơi đâu"

"Trông đó đáng sợ quá"

Lúc này có một chị nhân viên ra

"Xin chào...các bạn có muốn tham gia "Căn nhà kì quái" không?"

"Chúng tôi đang có thử thách, nếu hoàn thành phần thưởng sẽ rất hậu hĩnh đó^^"

"Sao a...có quà sao?"

/Mỉm cười, gật đầu/

"2 người sẽ thành một cặp và cùng nhau giải mã những câu đố bí ẩn"

"Cùng nhau vượt qua những thử thách và tiến về đích"

Nhâm Phương Nhu như nghe được một điều gì đó, cô suy nghĩ

/Cái gi?, 2 người một cặp sao?/

/Nghĩa là, mình và Tĩnh Tĩnh sẽ cùng tham gia thử thách chỉ có 2 người thôi sao?/

Nguyệt Hâm Dao cũng đang suy nghĩ về điều tương tự, khuôn mặt cô đỏ lên khi nghĩ đến việc cô và Thái Khôi Nguyên khi chỉ có 2 người

"Này Hâm Dao cậu sao thế?"

"Không..không tớ không sao"



"Vậy mọi người có muốn tham gia không ạ?"

Nhâm Phương Nhu và Nguyệt Hâm Dao khi nãy còn từ chối nhưng bây giờ đồng thanh

"Có...bọn em sẽ tham gia"

"Được rồi vậy mọi người hãy tự chia cặp và đến lối vào nhé"

Lúc này một giọng nói nhỏ bé vang lên

"Chị Hai, còn em thì sao?"

Nguyệt Lộ Tuyết cúi mặt, tay bám vào chiếc áo của mình, khuôn mặt trở nên bùn bã

"A..Tiểu Tuyết...chị quên mất"

"Nhưng bây giờ phải làm sao đây...vậy thôi, chị sẽ ở ngoài này với em nhé"

Lúc này chị nhân viên nghe thấy vậy cùng liền đi tới và cúi xuống trước mặt Nguyệt Lộ Tuyết

"Cô bé đáng yêu, trò chị rất tiếc phải trên 16 tuổi mới chơi được"

"Nhưng em có mún xem mấy anh chị chơi không nè"

"Dạ?...Được sao ạ"

"Được chứ..có camera gắn ở xung quanh căn phòng trò chơi để có thể quan sát mà"

"Dạ. vậy em sẽ xem ạ"

Vẻ mặt của Nguyệt Lộ Tuyết trở nên hớn hở, vui vẻ và nhìn vào Nguyệt Hâm Dao

"Hehe...chị hai chơi vui vẻ, em sẽ xem lại những khoảng khắc có một không hai này"

Nói xong Nguyệt Lộ Tuyết liền đi theo chị nhân viên tới phòng quan sát

"Tiểu Tuyết em..."

Nhâm Phương Nhu lúc này đi tới

"Đi thôi Hâm Dao, mình và Vỹ Tĩnh sẽ là một cặp, cậu và Khôi Nguyên là một cặp nhé"



"Hả.ừ..ừm..được rồi đi thôi"

"Xin chào...đây là chiếc vòng đôi, tuy nhiên đó không phải là chiếc vòng bình thường"

"Nó sẽ liên kết tay 2 người lại, và nó cũng rất là dễ đứt"

"Thế nên đây cùng là thử thách đầu tiên của mọi người, cố gắng đi đến đích, nhưng không được làm đứt chiếc vòng"

"Chúc mọi người chơi vui vẻ"

"Hả….sao?"

"Nghĩa là chúng ta phải nắm tay sao?"

"Mình và Vỹ Tĩnh/Khôi Nguyên sao?"

/Hâm Dao, không có gì cả...ôm cũng đã ôm rồi, chỉ làm nắm tay thôi/

Khi Nguyệt Hâm Dao và Thái Khôi Nguyên đeo chiếc vòng lên, 2 người có vẻ ngượng ngùng, không biết nói gì cũng không dám nhìn nhau

Nhưng rồi Thái Khôi Nguyên

/Nắm lấy/

"Đi thôi Hâm Dao, mình sẽ không bỏ cậu lại đâu, cùng nhau đến đích nhé"

"Ừ...Ừm"

Còn về phía Nhâm Phương Nhu và Khánh Vỹ Tĩnh, không còn gì để nói, họ nắm tay nhau nhưng khuôn mặt của cả 2 rất đỏ, nhất là Khánh Vỹ Tĩnh

"Đây... đây là cô gái thứ 2 sau Phương Phương mà mình nắm tay"

/Nhưng sao tay cô ấy mềm quá, A nắm tay kiểu này, mình thấy ngại quá đi mất/

/A...Mình đang được nắm tay Tĩnh Tĩnh, nhưng sao mình lại có cảm giác hơi ngượng ngùng nhỉ/

/Tĩnh Tĩnh, đỏ mặt trông cậu ấy dễ thương quá/

Nhâm Phương Nhu quay sang nhìn Khánh Vỹ Tĩnh và nói để làm bầu không khí này bớt ngưỡng ngùng đi

"Này Vỹ Tĩnh, chúng ta cùng nhau đến đích nhé"

"Um..Được... được rồi, mong cậu giúp đỡ"