Tiếng Chuông Ngày Đông

Chương 50: Hồi Ức




Trường cao trung Nhất Đường, tân học sinh năm nhất của mỗi lớp phải làm một bài kiểm tra để đánh giá năng lực

"Này Vỹ Tĩnh sao cậu vội vàng vậy?"

"Cậu không biết gì về tên đó đâu"

"Hắn ta cứ bám lấy tớ"

Nhâm Phương Nhu nghe vậy đột nhiên suy nghĩ về thứ gì đó

"Hả..luôn bám lấy Tĩnh Tĩnh sao?"

"Nói mới nhớ Tĩnh Tĩnh bây giờ rất đẹp trai, chẳng lẽ...."

Nhâm Phương Nhu mặt hơi đỏ lên

"Này...cậu đang suy nghĩ lung tung gì sao?"

"Không...không có"

"Sao mặt cậu trông đỏ vậy...chắc chắn là suy nghĩ gì đó bậy bạ"

"Vỹ Tĩnh không lẽ cậu ta thích cậu sao?"

"Hȧ?"

Khánh Vỹ Tĩnh như sét đánh ngang tai khi nghe Nhâm Phương Nhu nói vậy

"Thì ra cậu nghĩ về chuyện này...

"Thật ra"

Khánh Vỹ Tĩnh bắt đầu kể lại câu chuyện giữa cậu và Thái Khôi Nguyên

"Aaaaa....ra vậy...tớ cứ tưởng...

"Cậu tưởng gì mà tưởng...cậu đó toàn suy nghĩ lung tung"

"Cậu đang tức giận sao?"

"Không, tớ không"

/haha....Tĩnh Tĩnh tức giận trong cũng dễ thương ghê/

/Nhưng mà mình nghe nói, Tĩnh Tĩnh rất lạnh lùng và ít nói mà?/

/Mình thấy cậu ấy có như thế đâu nhỉ...chẳng lẽ lời đồn là sai sao/

"Nhưng mà Phương Nhu này"

"Cậu không phải đã nói rằng lúc đi học và tan học"



"Chúng ta phải đi khác giờ sao?"

Nhâm Phương Nhu chết lặng

/Đúng rồi nhỉ...mình quên mất/

"À...à.....thì là.....tớ thấy không ai để ý nên về thôi"

"Chẳng lẽ cậu không thích sao?"

"À...không...ý tớ không phải thể"

/Cô ấy sao thế nhỉ...nhưng sao khi đi cạnh cô ấy mình lại có cảm giác rất thân thuộc thế nhỉ?/

/Cô ấy...lại cho mình cảm giác rất dễ chịu khi ở cạnh"

/Lắc..lǎc/

/Không...sao mình lại nghĩ như vậy nhỉ/

/Mình đã hứa với Phương Phương rồi/

"Chúng ta về nhà rồi..."

"Này Vỹ Tĩnh sao cậu ngây người thế"

"À không...chúng ta vô thôi"

Khánh Vỹ Tĩnh mới đặt một chân vô liền nhớ trong nhà đã hết thức ăn

"Này... Phương Nhu tớ sẽ đi mua đồ ăn để nấu...cậu trông nhà nhé"

"Ừm...hay tớ đi với cậu nhé...tớ cũng có đồ cần mua"

"Được... siêu thị cách đây cũng không xa lắm"

"Chúng ta đi xe buýt hay cậu muốn đi xe đạp"

"Hả...chúng ta có xe đạp sao?"

"Ừm...tớ có một cái ba tớ mua cho"

/Hả...2 người trên một xe ư...Tĩnh Tĩnh sẽ chở mình sao?/

/Thú vị quá...^^

"Vậy chúng ta đi xe đạp đi"

"Tớ cũng muốn ngắm cảnh xung quanh"

"Vậy cậu chờ tớ tý...để tớ đi lấy"



"Ùm"

Một lát sau Khánh Vỹ Tĩnh mang ra một chiếc xe đạp

"Nào Phương Nhu..lên nào, cùng đi thôi"

Nhâm Phương Nhu gật đầu và trèo lên chiếc xe đạp, cả 2 cứ thế mà đi tới siu thị

/Thì ra là siu thị này sao/

/Làm mình nhớ đến lần đầu mình vô cùng với Tĩnh Tĩnh và trác quản gia/

/Trác quản gia, không biết ông ấy có khoẻ không/

"Phương Nhu...cậu vô trước đi...tớ đi gửi xe"

"Ùm"

Nhâm Phương Nhu đi vô, xung quanh cô không khác xa là mấy hồi đó, chỉ là mở thêm những gian hàng mới và trang trí cho những ngày lễ sắp tới

"Cũng đã 5 năm rồi...lần đầu mình vào đây cùng với Tĩnh Tĩnh"

Nhâm Phương Nhu nhìn qua quầy bán kem năm nào

"A...là quầy bán kem...gian hàng này vẫn còn mở cửa sao"

"Chắc mình sẽ mua trong khi đợi Tĩnh Tĩnh gửi xe"

Đi tới gian hàng...những cây kem hình thú dễ thương trước mặt Nhâm Phương Nhu khiến những ký ức đẹp đẽ ùa về

"Xin chào...cho cháu 2 cây kem ạ"

"Đây...của cháu hết..."

"Vâng...cháu cảm ơn"

/Phập/

"Oa...mát lạnh và ngon quá"

"Đúng là kem ở quầy này vẫn rất là ngon"

Khánh Vỹ Tĩnh cũng đã gửi xong xe và đi tới cạnh Nhâm Phương Nhu

"Này...cậu ăn gì đó?"

"Vỹ Tĩnh?, Này.....cho cậu này"

"Hả...kem sao...mình cảm ơn"

Khánh Vỹ Tĩnh cầm lên cây kem, nhìn vào xung quanh, xuất hiện trong đầu cậu những khung cảnh quen thuộc làm cậu nhớ đến, khi cậu và Nhâm Liễu Phương cũng tại nơi này ăn kem