Tiếng Chuông Gió

Chương 29: Chuyển cơ





Những ngón tay nhanh nhẹn gõ lách cách lên bàn phím, Tư Phàm cố gắng sắp xếp lịch trình, nhập thông tin dữ liệu từ những cuộc họp lớn nhỏ trong tuần vừa qua vào máy tính để bàn. Cô đang tập trung thì bị tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên làm cho giật mình. Nhìn tên trên màn hình, thấy là Hiểu Chi, cô dự cảm được bạn mình gọi vì điều gì. Băn khoăn trong lòng, ánh mắt không hề rời khỏi màn hình điện thoại sáng đèn rồi rung lắc, tai bị từng hồi chuông vang lên giục giã đến phiền, Tư Phàm xoắn xuýt không biết mình có nên bắt máy hay không. Chỉ đến khi chuông vang đến tiếng thứ năm, cô hít sâu một hơi, dồn can đảm mà bắt máy: "Tớ nghe!"

"Hôm trước xảy ra chuyện lớn như vậy sao cậu không nói cho tớ biết?" Hiểu Chi nôn nóng gặng hỏi.

"Chuyện.. Chuyện gì cơ?" Tư Phàm chột dạ hỏi lại.

"Cậu còn định giấu tớ?" Hiểu Chi không vui.

"Đâu, đâu có!" Tư Phàm lắp bắp.

"Vậy trưa nay đi ăn chúng ta nói chuyện." Giọng điệu không cho thỏa thuận.

"Ờ, ừm!" Tư Phàm vừa đáp lời xong thì bên kia cũng ngắt máy. Cô nhìn thời gian cuộc gọi chưa đến một phút thì trong lòng ê ẩm. Đây là quyết truy hỏi đến cùng à?

"Ai gọi đến sao?" Giọng David đột ngột vang lên khiến cô giật mình.

Tư Phàm quay qua thì bất ngờ đối mặt với khuôn mặt gần trong gang tấc của anh. Trái tim nhỏ bé đập thình thịch, cô theo bản năng vội vươn tay đẩy anh ra. Cổ tay vừa chạm vào mặt thì lại bị người nắm lấy, cố gắng giật lại cũng không được. Cô bối rối: "Anh làm gì vậy? Buông ra đi!"

"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh." David cũng không làm khó cô, anh buông tay, đứng thẳng người, kéo dài ra khoảng cách, bàn tay co lại, ngón tay vân vê như lưu luyến chút cảm xúc còn sót lại trên đó.

Thấy rõ hành động ấu trĩ của anh, Tư Phàm buông mắt nhìn xuống đất, khuôn mặt nhỏ bỏng rát: "Hiểu Chi, cô ấy hẹn.. em ăn cơm."

Nghe cô chịu xưng hô theo ý mình, David có cảm giác thỏa mãn trong lòng, tâm trạng u uất tan đi, anh dịu giọng: "Ở nhà ăn công ty sao? Còn anh thì sao? Em tính thế nào?"

Tư Phàm há hốc mồm, cảm thấy chắc tai mình có vấn đề khi nghĩ ra anh đang ăn vạ. Tính gì? Tính là tính thế nào? Nghe ra cứ như anh là một chàng trai ngây thơ vô tội, còn cô là loại tra nữ lừa gạt con trai nhà lành ấy nhỉ? Tư Phàm khẽ nâng gọng kiếng, ánh mắt có phần tránh né: "Gì cơ? Sao anh lại hỏi như vậy"

"Báo giờ em mới chịu ăn cơm trưa cùng anh?" David lấn tới. Dù cho chuyển lên đây làm thư ký cho anh, cô vẫn không hề thay đổi thói quen đi nhà ăn công ty, dùng bữa chung với bạn mình. Trước đây, anh thấy không có vấn đề gì, nhưng giờ anh lại không muốn như thế nữa!

Tư Phàm hết khép lại mở miệng, không biết nên trả lời ra sao. Tuy cô đã nghe lời mẹ khuyên bảo, chấp nhận mạo hiểm thử một lần. Nhưng là, anh như vậy có nhanh quá không? Mặc dù buổi tối hai người vẫn ăn cơm cùng nhau, nhưng ở công ty, để tránh điều tiếng, cô vẫn luôn rạch ròi cùng anh. Trước nay vẫn vậy, anh cũng đâu ý kiến gì, sao bây giờ lại? Hơn nữa, từ chiều tối thứ bảy, hai người chưa từng gặp lại nhau, cũng không nói với nhau điều gì. Sáng nay, khi đến công ty, mặc dù anh không hề nhắc lại chuyện ngày hôm ấy nhưng không khí giữa hai người luôn mang theo chút gượng gạo, dồn nén khó nói rõ. Cô cứ nghĩ rằng anh sẽ im lặng đến cùng thì giờ anh lại đột ngột nói như thế, thậm chí bày tỏ tâm thái như vậy là chuyện thế nào? Cô bỗng như thấy Thanh Khang đang đứng trước mặt mình, bé con làm nũng, cố gắng nài nỉ xin cô điều gì đó. Làm nũng? Tư Phàm rùng mình, thấy khó tiếp thu với nhận định của mình. Từ này có thể dùng trên người một người đàn ông cao hơn mét tám sao? Nghe sao cũng kì lạ!

"Nếu em không muốn, anh cũng không ép.." Giọng anh tràn đầy bất mãn, không vui lại không dám ép buộc.

"Chỉ hôm nay nữa thôi!" Tư Phàm buột miệng. Sau, cô lại hối hận đến muốn cắn lưỡi, vội bụm miệng, vẻ mặt rối bời. Ông trời ơi! Cô đã nói gì thế này? Đây là dại trai người ta thường nói sao? Giờ cô rút lại còn kịp không? Nhưng mà, nhìn khuôn mặt sáng rỡ kia, cô lại không nỡ nói ra!

"Ừm! Vậy thì được!" David cố gắng dằn xuống xúc động muốn ôm cô, mi mắt khẽ cụp nhằm che giấu khát vọng muốn hôn lên vầng trán nhẵn mịn của Tư Phàm khi nghe câu nói của cô. Anh che giấu sự run rẩy của đầu ngón tay, cố tỏ ra tự nhiên vuốt vài sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai cô, cảm nhận sự mềm mại kia: "Vết thương của em sao rồi?" Khi nhận thấy cơ thể cô dù cứng lại nhưng cũng không phản kháng, tim anh kích động đến mức vui sướng nhảy nhót không ngừng.

"Đã.. tốt hơn nhiều! Cảm ơn thuốc của anh." Tư Phàm ráng khắc chế bản thân không vùng ra theo bản năng, cũng vì vậy mà cô không thể không chịu đựng cảm xúc nóng bỏng từ chỗ vành tai nơi anh đụng vào, chỗ đó bỏng rát như bị người châm lửa đốt, lại có xu hướng lan rộng, từ vành tai nhanh chóng đi dọc theo xương quai hàm, thiêu đốt khuôn mặt xinh đẹp rồi lan xuống cổ khiến nó đỏ ửng một vùng.

"Thuốc? Sao em cho là của anh?" David vờ như không nhận ra biến hóa của cô, cố tình hỏi ngược lại, còn nhấn nhá tỏ vẻ kinh ngạc.

"Sao?" Cô giật mình, ngước mặt lên nhìn anh. Chẳng lẽ cô đoán sai? Còn có người nào khác sao?

"Chịu nhìn anh rồi à?" Anh bật cười, khoé miệng mở rộng, không hề che giấu ý cười, khuôn mặt điển trai vốn lạnh lùng nay lại tràn ngập sự ấm áp, mê hoặc người nhìn "Ngốc thật! Ngoài anh, em nghĩ sẽ còn ai quan tâm sao?"

"Anh.." Cô nghẹn họng, cảm giác người này dù thế nào vẫn không quên giễu cợt cô. Nhìn nụ cười của anh lúc này không hề có cảm giác tỏa nắng chút nào mà chỉ mang đến cảm giác chướng mắt, trêu tức người nhìn vô cùng. Tư Phàm thầm oán: Đúng là giảng sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà!

"Em dễ gạt như thế, lỡ bị người ta lừa mất thì anh biết làm sao bây giờ?" Anh cố tình cúi xuống, ngón tay mân mê cằm cô, khuôn mặt đẹp pha chút láu cá tựa như thiên thần sa đọa, rất dễ mê hoặc người ta lầm đường lỡ bước.

Tất nhiên, "người ta" này không bao gồm nữ nhân trước mặt. Cô chỉ cảm thấy anh lúc này rất gợi đòn, vô cùng khiến người ngứa mắt. Cô phất tay anh ra, nghiến răng nghiến lợi từng chữ: "Buông tay!"

"Không buông!" Anh trở tay nắm lại bàn tay cô, năm ngón tay chen vào kẽ tay cô, khép chặt "Anh buông ra, tên nhóc kia chen vào thì sao?"

Cái suy nghĩ gì vậy? Tư Phàm cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng. Cô không biết nói y, chỉ có thể cố gắng giải cứu cho tay mình. Nhưng là, cô càng giãy thì tay David càng xiết lại. Cô rối rắm, không biết nên ứng đối thế nào. Nên trách anh vô lại hay chê anh trẻ con đây chứ!

"Ting.. Toong.." Ngay lúc anh cúi hẳn xuống, nghiêng mặt như định hôn cô thì tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa đột ngột vang lên. Tư Phàm như được đại xá, vội đẩy anh ra, nhân lúc anh không phòng bị loạng choạng mà chạy ra, chỉ để lại một câu: "Em đi ăn đây!"

David cũng không cố tình giữ chặt cô. Thật ra, khi nghe tiếng chuông reo, anh đã nương theo lực tay cô mà giả vờ buông lỏng. Nhìn thấy bóng lưng chạy nhanh như thỏ của cô, anh chỉ cười khẽ: "Đúng là vô lương tâm mà!"

* * *

Trong nhà ăn ồn ào của công ty, Tư Phàm và Hiểu Chi nhanh chóng đi vào góc bàn ăn quen thuộc, né tránh sự xô bồ xung quanh.

"Nghe nói hôm trước cậu bị con bé bên phòng tài chính tạt nước nóng hả?" Tư Phàm vừa ăn được vài đũa thì Hiểu Chi bỗng hỏi như vậy. Động tác ăn cơm của cô bị khựng lại, cổ như bị tắc nghẹn, cô vội uống miếng nước mới miễn cưỡng nuốt xuống được.

"Từ từ thôi! Tớ chỉ hỏi chứ có làm gì cậu đâu!" Hiểu Chi dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô.

"Không.. Không có gì! Chỉ là.. một tai nạn." Ánh mắt này nhìn sao cũng thấy kì quái! Tư Phàm cảm thấy bất an, lông tơ trên người muốn dựng đứng hết cả lên.

"Theo những gì tớ biết thì chuyện này cũng không nhỏ chút nào." Hiểu Chi thâm ý nhìn cô.

"Chuyện không nhỏ đâu ạ!" Một giọng nữ đột ngột vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

"Hôm nay em ăn trễ thế, Minh Khuê?" Tư Phàm giật mình nhìn người mới tới.

"Công việc làm xong trễ nên giờ em mới đi ăn được chị à! Em ngồi chung được chứ?" Minh Khuê cười cười.

"Em cứ ngồi đi!" Hiểu Chi tuy không vui vì bị người ngắt ngang nhưng cũng không tỏ thái độ mà chỉ gật đầu, vì những gì con bé nói cũng là những gì cô quan tâm.

"Cảm ơn chị!" Minh Khuê kéo ghế dựa ra, cẩn thận đặt khay cơm lên bàn "Dạo này chị và sếp tổng vẫn ổn chứ ạ?"

Hiểu Chi nghe vậy thì liếc nhìn Tư Phàm.

"Khụ!" Cô không tự nhiên húng hắng một tiếng, nhanh chóng lướt đề tài "Em nói chuyện không nhỏ là thế nào vậy?"

"À, chuyện tranh chấp giữa chị và cô gái đó giờ đang bị mọi người bàn tán đó! Nghe nói, cô gái đó sau khi nhận quyết định kỷ luật đã lên phòng sếp Ngô làm ầm lên, đòi khiếu nại. Nhưng yêu cầu của cô ta không được giải quyết, sau đó thì cô nàng nộp đơn xin nghỉ việc luôn rồi!" Minh Khuê dùng khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ mà đẩy miếng thịt mỡ béo ngậy qua một bên.

"Xử lý kỷ luật như thế nào mà đến mức cô ta phải xin nghỉ việc như vậy?" Tư Phàm nhíu mày, nghĩ đến những lời nói chua chát hôm trước của người phụ nữ đó thì cảm thấy không vui.

"Nghe nói bị khiển trách bằng văn bản, bị cắt hết các khoản phụ cấp và tiền thưởng trong sáu tháng. Với một nhân viên mới như cô nàng, nếu chỉ sống bằng lương cứng thì sao mà chịu nổi! Huống chi, em cũng có gặp vài lần nên cũng đoán được ít nhiều lối sống của cô ta. Người này ăn mặc chưng diện dữ lắm, nếu cắt hết các khoản thu nhập phụ thì ắt hẳn cô ta không thể duy trì sự thoải mái hiện tại." Minh Khuê bình luận. Mức lương công ty tuy so với mặt bằng chung thì không tính là cao, nhưng bù lại các khoản thưởng và phụ cấp đi kèm lại cao vượt trội. Chức vụ càng cao thì những khoản thu nhập này càng hậu hĩnh. Đây chính là động lực cho mọi người cố gắng không ngừng phấn đấu, bám trụ công ty, rất hiếm khi có người xin nghỉ. Thế cho nên, với một nhân viên bình thường, việc bị cắt hết các khoản thu nhập phụ sẽ khó mà có thể chịu nổi chứ đừng nói đến một người đã quên với việc tiêu xài thoải mái. Nói một cách khác, xử lý như vậy không khác với bức người ta nghỉ là mấy, trừ khi người này có thêm khoản thu bên ngoài thì may ra mới có thể cầm cự.

"Phạt nặng như vậy?" Tư Phàm giật mình. Nghĩ đến việc mình cũng là nhân vật chính trong chuyện này, tự nhiên cô cảm thấy lạnh sống lưng. Thông thường, khi có những việc như vậy xảy ra, cả hai người đều nhận được thông báo của công ty. Cô gái kia bị xử lý kỷ luật như vậy, còn mình thì sao? Nghĩ đến đây, Tư Phàm bỗng cảm thấy cơm trong miệng nhạt nhẽo, đồ ăn cũng không còn chút hương vị nào.

"Ai cũng nói phạt như vậy có hơi nặng. Nhưng đây là quyết định của cấp trên nên không ai dám ý kiến gì." Mà có cho cũng không ai dám ý kiến! Ai bảo cô nàng xui xẻo, đã đắc tội sếp tổng còn bị bắt ngay tại trận bởi chính chủ chứ!

Hiểu Chi vừa ăn vừa im lặng lắng nghe. Sau khi nuốt xuống miếng cơm trong miệng, cô mới nói: "Nghe nói cấp trên cô ta cũng bị liên lụy hả?"

"Sao chị biết?" Minh Khuê ngạc nhiên, bỏ đữa xuống, cố tình thu hẹp khoảng cách, âm lượng hạ đến mức thấp nhất như sợ ai nghe thấy: "Em nghe nói vị kia bị cắt hết tiền thưởng tháng này, cũng cay lắm á! Tuy không dám công khai, nhưng mọi người đều đoán rằng chuyện cô nàng đó nộp đơn không đơn thuần chỉ là do bất mãn với quyết định của công ty. Hai chị nghĩ xem, đã đắc tội sếp tổng, phải chịu kỷ luật nặng nề, lại còn bị sếp mình ghi thù thì kết cục ai cũng có thể đoán được!"

Hiểu Chi chỉ chớp mắt, tay vẫn tiếp tục gắp thức ăn như không nghe gì. Người ngoài nhìn vào sẽ không thể ngờ họ đang bàn luận một vấn đề nóng như vậy.

"Quyết định đưa ra lúc nào vậy?" Tư Phàm buông đũa xuống, cảm thấy không còn khẩu vị.

"Chiều thứ bảy đó chị! Em tưởng chị biết chứ!" Minh Khuê nháy mắt.

"Chiều thứ bảy chị đi công tác nên không biết." Tư Phàm cười khổ. Về mặt lý thuyết thì đáng lẽ văn bản về việc này đã được đem đến văn phòng và đặt trên bàn cô mới đúng, hoặc không thì bên nhân sự sẽ gửi mail thông báo về vấn đề này. Nhưng từ sáng đến giờ, cô không hề nhận được tài liệu hay email gì liên quan đến việc này. Điều này thật khác thường!

"Sao cậu không ăn nữa?" Hiểu Chi nhíu mày nhìn khay cơm Tư Phàm gần như còn nguyên vẹn nhưng cô đã gác đũa, không hề có ý dùng tiếp.

"Tớ no rồi!" Cô gượng gạo trả lời.

Hiểu Chi nhướng mày, nhìn vẻ mặt Tư Phàm thì thừa hiểu bạn mình lo lắng điều gì. Cô an ủi: "Đừng lo! Mọi chuyện không tệ như cậu nghĩ đâu!"

Tư Phàm gật đầu ra vẻ mình đã hiểu, nhưng ánh mắt lại bán đứng nội tâm cô.

"Chị đừng lo quá! Em nghĩ chị không sao đâu! Dù sao có sếp tổng chống lưng cho chị, ai dám ý kiến chứ!" Minh Khuê cười trộm. Sau khi cô bé biết người bí ẩn mà sếp Trần bắt mình ép nick trên mạng xã hội là ai, thái độ ngập ngừng lúc trước của Tư Phàm kết hợp với những lời đồn đại trong công ty thì gần như đã đoán được mọi chuyện. Trong đầu cô bé là một loạt những tình tiết lãng mạn trong phim ngôn tình, tràn đầy sắc thái hồng phấn. Thế nên, khi biết Tư Phàm bị ức hiếp, cô bé tin rằng kẻ không có mắt kia sẽ bị sếp tổng thu thập. Và khi mọi chuyện xảy ra như dự đoán, Minh Khuê càng chắc chắn hơn với nhận định của mình.

Tư Phàm nghe cô bé nói như thế thì chỉ cười trừ, không biết nên nói gì cho phải.

Hiểu Chi trợn mắt trong lòng. Đây là kiểu an ủi gì vậy? Cái con bé này! Thật là muốn bổ não nó ra, xem bên trong đang nghĩ cái gì!

"Ting" - đúng lúc này, điện thoại Tư Phàm có chuông báo tin nhắn đến, trên màn hình chờ hiện lên dòng tin nhắn: "Em về chưa?"

Minh Khuê liếc thấy tên người gửi thì bụm miệng cười, ý trêu chọc rõ ràng.

Tư Phàm mím môi, cảm giác da mặt bỏng rát đến mức khó nhịn. Cô vội bỏ điện thoại vào túi, không hề có ý đọc hay trả lời. Sau lại thầm nghĩ mình làm vậy có vẻ không ổn, cứ như có tật giật mình. Nhưng là, điện thoại cũng đã cất đi, đem ra lại càng không ổn. Lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy, Tư Phàm bối rối vô cùng, cô mân môi, tay vô thức xiết chặt ống quần jean.

Hiểu Chi trừng mắt Minh Khuê, thấy con bé đã nín cười mới vỗ vai cô: "Dù sao cậu cũng đâu ăn nữa, nên về đi thôi!"

Nhận ra bạn mình đang giải vây cho bản thân, Tư Phàm thuận theo mà gật đầu. Rồi, chợt nhớ đến câu nói của anh trước khi đi, cô ấp úng: "Tớ.."

"Sao vậy?" Hiểu Chi tinh ý nhận ra.

Tư Phàm khó khăn mở miệng: "Xin lỗi cậu! Có lẽ từ ngày mai tớ không thể ăn trưa cùng cậu."

Hiểu Chi nghe vậy thì ngây người trong giây lát, nhưng rất nhanh cô hiểu ra vấn đề. Thở ra một hơi dài, Hiểu Chi mang vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ừ, tớ hiểu! Vẫn còn bé Tuyên ăn cơm với tớ mà!" Bé Tuyên là cô nhân viên mới nhận việc thay cho vị trí của Tư Phàm ở kho. Vì hôm nay con bé nghỉ phép nên mới không tham gia cuộc bàn luận này.

"Còn có em nữa!" Minh Khuê cười hì hì.

"Ừ, còn em nữa!" Hiểu Chi mỉm cười đón nhận, không hề phản đối.

"Tớ.." Tư Phàm áy náy nhìn bạn thân, trong đôi mắt là tràn đầy không nỡ.

Hiểu Chi nhìn cô một cái thật sâu, ánh nhìn này như có ngàn vạn lời muốn nói, khiến cho Tư Phàm cảm thấy bất an. Chân cô như bị ai đóng đinh, muốn đi lại không dám bước.

"Đi đi!" Cuối cùng Hiểu Chi chỉ thốt ra hai từ gọn lỏn. Cô nàng cúi xuống, nhẹ nhàng gắp thêm miếng rau xanh trên khay cho vào miệng nhấm nháp.

Đôi môi mấp máy, Tư Phàm muốn nói thêm gì đó.

Chưa đợi cô kịp nói ra, Hiểu Chi lại thốt ra vài từ: "Đừng tin tưởng hoàn toàn vào ai, có chuyện nhớ nói cho tớ biết! Và, cẩn thận!" Đôi mắt một mí sắc lẹm khẽ nâng, nhìn xoáy vào bạn mình.

Tư Phàm mím môi, khẽ gật đầu: "Ừ!" Rồi quay đầu bước đi.

"Chị nhanh đi thôi, đừng để anh ấy chờ lâu!" Minh Khuê nói với theo, trong giọng nói chứa đầy trêu đùa.

Bước chân có chút choáng váng, Tư Phàm vội rảo bước rời đi như đang chạy trốn, để lại sau lưng là tiếng cười khúc khích của Minh Khuê.

Gắp một miếng thịt heo đầy mỡ vào khay của cô nàng, Hiểu Chi lườm nguýt: "Ăn đi! Nói nhiều quá!"

Nhìn miếng thịt to đùng bóng loáng trong khay, Minh Khuê nhăn nhó: "Chị! Em không ăn cái này đâu!"

Hiểu Chi mắt điếc tai ngơ không quan tâm, nhìn theo bóng lưng bạn mình mà trong lòng đầy phức tạp. Cô không khờ khạo như bạn mình, từ lúc bên trên có lệnh điều động nhân sự thì cô đã dự đoán được có chuyện gì đó liên quan đến Tư Phàm. Trong mơ hồ, cô đã có một suy đoán to gan nhưng nhanh chóng gạt phắt đi vì cho rằng mình suy nghĩ nhiều. Thực tế lại chứng minh cô không sai, điều này khiến cô bất ngờ xen lẫn lo lắng. Người đàn ông đột ngột xuất hiện kia sao lại chú ý bạn mình? Anh ta liệu thật lòng hay lại bày trò như đám quản lý người nước ngoài ở đây? Vừa bực vừa lo, cô lại không thể xen vào, chỉ có thể im lặng quan sát từ xa, âm thầm nhắc nhở khi mọi chuyện có biến. Làm bạn bao nhiêu năm, cô hiểu rõ Tư Phàm là người như thế nào. Cô ấy là người không dễ mở lòng nhưng cũng là một người cố chấp trong tình yêu. Tính cách này như con dao hai lưỡi, vừa bảo vệ cô ấy khỏi sự đùa cợt của đám đàn ông nhưng cũng có thể hủy hoại cuộc đời Tư Phàm nếu chọn sai người. Hôn nhân đầu tiên đổ vỡ chính là minh chứng cho điều đó. Thở một hơi dài thườn thượt, cô chỉ có thể cầu nguyện ông trời thương xót, giúp bạn cô tránh được những tai ương không đáng có.

* * *

Tư Phàm đến trước cửa văn phòng, đôi chân cô chần chừ, tâm trạng thấp thỏm hồi hộp. Nếu như buổi sáng, cô có thể tự nhiên như không mà bước vào thì bây giờ tâm trạng cô lại không yên, bồi hồi qua lại nơi cánh cửa. Thầm trách mình một tiếng vô dụng, Tư Phàm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa, ấn vân tay mở khóa rồi bước vào.

David đang nghe điện thoại, khi anh nghe tiếng gõ cửa thì mày kiếm khẽ cau, nhưng khi thấy người đến là ai thì một chút không vui đó liền tan thành mây khói. Anh chỉ để lại một câu: "Mua lại toàn bộ." Rồi nhanh chóng kết thúc. Nhìn cô lúng túng bất an đi vào, vẻ mặt khó nói thành lời, anh nổi lên chút tâm tư tà ác, muốn trêu chọc cô: "Em lại đây!"

Tư Phàm lưỡng lự, cô nửa không muốn đến, nửa lại lo lắng muốn hỏi thăm về biên bản kỷ luật. Khẽ cắn môi hồng, cô ngập ngừng không biết nên làm sao.

"Sao vậy? Em có chuyện gì muốn nói sao?" David không cho Tư Phàm có cơ hội phân vân khi anh đột ngột bước đến, ý đồ vây cô giữa mình và cánh cửa gỗ.

"Anh, anh tránh ra chút đi!" Tư Phàm bị anh làm cho hoảng hốt, vội lùi lại phía sau. Đến khi tưởng như lưng va vào cánh cửa gỗ, hết đường lùi thì lại đập vào một vật mềm mại. Lúc cô nhận ra đó là bàn tay David chèn sau lưng thì bối rối không thôi, tay nhỏ khẽ đẩy, cố tạo ra khoảng cách với anh.

"Sao vậy?" Anh rụt tay về, cúi người, ngón tay vuốt ve cánh môi cô "Đừng cắn, bị thương bây giờ! Có chuyện gì? Nói anh nghe xem nào!"

"Anh.." Tư Phàm nắm lấy ngón tay đang làm loạn của David, ngước mắt nhìn anh "Biên bản kỷ luật, anh có thấy nó ở đâu không?"

"Biên bản gì?" David thoáng ngớ người.

"Biên bản kỷ luật của phòng nhân sự về vụ việc hôm thứ bảy." Tư Phàm lí nhí, cố dời tầm mắt ra khỏi khuôn mặt dụ người phạm tội của anh.

"À.." David cố tình kéo dài giọng ".. Biết! Em muốn tìm nó?"

"Ừ." Mắt cô sáng rỡ nhìn anh.

"Hôn một cái, anh sẽ nói cho anh biết!" David nghiêng mặt, dùng ngón tay chỉ vào má trái.

"Anh.." Tư Phàm xụ mặt, ngoảnh đầu qua chỗ khác ".. Không nói thì thôi!"

"Thôi được rồi! Không đùa em nữa!" David cười xòa, vươn tay nhéo má cô "Anh dẹp rồi! Nếu em muốn thì anh sẽ lấy cho em xem!"

"Vậy.." Tư Phàm quay ngoắt lại, vẻ mặt rối rắm, theo thói quen mím môi, ánh mắt to tròn long lanh như có ánh nước vừa mang theo hy vọng vừa lo lắng nhìn David.

Bờ mi dài khẽ rũ, tầm mắt anh phủ xuống khuôn mặt cô, ánh mắt di dời từ đôi con ngươi như đầm nước mùa thu kia xuống cánh mũi thon gọn rồi dừng lại ở cánh môi đỏ bừng hơi sưng như tố cáo chủ nhân khi dễ nó. David nuốt khan một tiếng, bộ phận gồ lên nơi cổ di động lên xuống, ngón tay cái bên phải vuốt nơi khoé mắt rồi một đường đi thẳng xuống lưu luyến nơi cánh môi cô mà vuốt nhẹ: "Cũng không có gì! Chỉ là, khiển trách bằng miệng thôi!"

Không hiểu sao Tư Phàm bị cái nhìn của anh khiến cho lông tóc dựng đứng, trái tim nhỏ đập liên hồi, cô bất an nghiêng mặt đi, né tránh bàn tay anh. Tư Phàm có cảm giác anh đang nhấn mạnh cụm từ "khiển trách bằng miệng". Vốn dĩ nó không có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng khi thoát ra từ miệng anh thì lại khiến cô đứng ngồi không yên. Tư Phàm khẽ đẩy gọng kiếng, hắng giọng, cố giữ âm điệu bình tĩnh hết mức: "Anh có thể cho em mượn xem một lát không?"

David cảm thấy mất mát khi cô hành động như vậy. Anh thu hồi hai tay về, đặt tại bên hông, xiết chặt thành nắm đấm. Nội tâm không ngừng đấu tranh mãnh liệt. Anh thầm nhủ mình có thể liều lĩnh một chút, nhưng không thể làm quá, nếu không tất sẽ bị phản ứng ngược. Nếu quá dồn ép, người có khi không thể thành công thu vào lòng mà còn vô tình đẩy cô ra xa hơn. Bản thân mình còn nhiều thời gian, vẫn có thể kiên nhẫn chờ đợi. Anh sẽ chờ cô tiếp nhận anh, chờ cô chủ động đi về phía anh, chờ cô thể hiện tình cảm. Cố gắng thu hồi sự nóng bỏng nơi đáy mắt, David dứt khoát quay lưng lại, cố tỏ ra tự nhiên đi về phía bàn làm việc của mình, mở ngăn tủ, lấy ra kiện hồ sơ đưa cho cô: "Đây! Em cứ từ từ mà xem."

"Cảm ơn anh!" Tư Phàm tiếp nhận, khi ngón tay anh lướt qua mu bàn tay cô, Tư Phàm thoáng rùng mình, cảm giác như có điện lưu chạy dọc theo tay lên khắp toàn thân khiến cơ thể cô như mất kiểm soát. Gắng gượng đè ép cảm xúc xao động trong lòng, cô vội vàng đi về bàn làm việc của mình, lật ra xem.

Lúc nghe anh nói hình thức xử phạt của công ty dành cho bản thân nhẹ nhàng như vậy, cô vẫn bán tín bán nghi nên mới một mực yêu cầu anh cho mình xem văn kiện. Chỉ khi nhìn thấy rõ ràng nội dung giấy trắng mực đen bên trên với đầy đủ con dấu bên bộ phận nhân sự và chữ ký của giám đốc Ngô, Tư Phàm không tin cũng không thể được. Những lời lẽ hùng hồn bênh vực, biện luận cho việc xử lý kỷ luật trong thông báo này khiến cô choáng váng vô cùng. Ai nhìn vào cũng có thể nhìn ra mang tiếng là kỷ luật nhưng lại vô thưởng vô phạt thế này thì chỉ là làm cho có lệ. Vậy mà, lý luận sắc bén bên trong lại khiến người ta dù có muốn cũng không thể phản bác. Đến cả người mù cũng có thể đoán ra bên trong đây có nội tình nhưng lại không thể tìm ra kẽ hở. Tất nhiên, theo lẽ thường, bộ phận nhân sự sẽ không cần thiết phải làm những chuyện vớ vẩn như vậy, trừ khi nhận được chỉ thị bên trên. Và không cần nói rõ, người đứng sau thao túng tất nhiên không ai ngoài vị trước mặt này! Tư Phàm bối rối, giương đôi mắt mờ mịt nhìn anh. Thấy anh nháy mắt nhìn mình, giương lên nụ cười chứa đầy ý vị cưng chiều, cô hốt hoảng không thôi, vội cụp mắt, che giấu hai gò má bỏng rát như thiêu như đốt.

David thu hết phản ứng của cô vào mắt, khoé miệng anh khẽ nhếch. Ít ra, anh cũng thu được chút lợi nhuận đó chứ!

Sau đó, hai người không có sự giao thoa gì nhiều, không khí làm việc trong phòng nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn. Đến khi đồng hồ nhảy lên mười lăm giờ ba mươi phút, cô mới nhắc nhở anh đã đến giờ họp với các chủ quản.

* * *

"Em nhớ ghi chú lại mấy đề mục này, ngày mai anh sẽ kiểm tra lại bảng báo cáo." David và cô rời phòng họp, anh chỉ điểm vài chỗ, yêu cầu cô sắp xếp dữ liệu rồi trình lên cho anh.

"Ừm, em biết rồi!" Tư Phàm cẩn thận ghi chú vào sổ, theo anh bước vào thang máy chuyên dụng.

Ngay khi hai người vừa định bước vào, một bóng người màu trắng nhanh chóng đuổi tới, kịp thời cản bước: "Khoan đã!"

David nhíu mày quay lại, ánh mắt mang theo không kiên nhẫn nhìn người phụ nữ phía sau: "Có vấn đề gì sao, giám đốc Phương?"

Angel Mai Phương hôm nay diện một bộ đầm vest công sở màu trắng, chiếc váy dài qua gối ôm trọn bờ mông căng tròn, tôn lên đường nét xinh đẹp của đôi chân thon dài trắng không tì vết đứng trên đôi giày cao gót màu trắng nhũ sáng lấp lánh. Chiếc áo suit trắng tinh che đậy cảnh xuân bên trong, nhưng đường rãnh mê người lại thoáng ẩn thoáng hiện, kín đáo lại không kém phần gợi cảm. Tuy con người cô ta có chút kênh kiệu, ngang ngược nhưng Tư Phàm cũng không thể không công nhận, nếu so sánh thì cô không bằng một góc của người ta. Khó trách cô nàng khinh thường không thèm liếc nhìn cô một cái.

"Hôm nay là sinh nhật em. Tối nay mọi người muốn tổ chức tiệc mừng, anh có thể tham gia hay không?" Cô ta thẹn thùng, ánh mắt hàm chứa hi vọng nhìn anh.

"Tôi bận rồi!" David thẳng thừng từ chối, sải bước dài đi vào thang máy chuyên dụng, nhìn Tư Phàm đi vào xong thì lạnh lùng nhấn nút, không hề chừa cho cô nàng chút mặt mũi nào, cũng không có sự thương tiếc nào dành cho người đẹp.

Tai như ù lên vì những tiếng cười cợt xung quanh, khuôn mặt Angel Mai Phương từ xanh chuyển trắng sang đỏ, tím rồi lại đen tựa như bảng pha màu. Đây là lần đầu tiên cô ta bị người khước từ ngay mặt như vậy. Sự thật này khiến cô nàng gần như mất đi khả năng tự chủ của bản thân, thân hình xinh đẹp khẽ run lên vì giận. Dù ăn không ít quả đắng từ anh, nhưng cô ta nghĩ dù sao đây cũng là lần đầu bản thân mở miệng mời người khác tham gia tiệc sinh nhật của mình, lại còn với thái độ nhún nhường như thế thì trước mặt mọi người ắt hẳn anh sẽ phải vui mừng mà nhận lời, dù cho trong lòng có muốn hay không! Vì đây là tiệc xã giao của tập thể, ít nhiều anh cũng sẽ phải nể mặt mà đi. Đằng này, anh lại không chút do dự mà từ chối, chả khác nào cho cô ta một cái tát vào mặt trước tất cả mọi người trong công ty. Từ trước đến nay, cô ta luôn quen với việc được đàn ông theo đuổi, yêu chiều vô điều kiện, chưa từng có ai dám nói không với cô ta bao giờ. Việc được mọi người thuận theo khiến cô ta luôn có cảm giác ưu việt, dần dà đâm ra chán ghét những gã đàn ông tầm thường theo đuổi mình. Cho đến khi, David đột ngột xuất hiện. Anh trẻ tuổi, ưu tú, lại có khí chất cao quý, và hơn hết anh còn là người thừa kế của tập đoàn này. Những điểm nổi trội này đã làm con tim cô ta chao đảo. Nhưng khi cô ta cao ngạo bày tỏ thì lại bị anh ngoảnh mặt làm ngơ, cô ta từ bỏ tôn nghiêm dịu dàng tiếp cận thì anh lại lạnh lùng từ chối. Điều này khiến cô ta không cam tâm! Vì sao chứ? Vì sao hết lần này đến lần khác người đàn ông trước mặt lại thờ ơ lạnh nhạt, không hề ngần ngại mà làm cô ta ê mặt, không chừa lại một chút mặt mũi cho mình? Vì sao bản thân lại không thể từ bỏ con người không biết tâm lý, không hiểu chút phong tình này? Nhìn thấy cánh cửa thang máy lạnh lùng khép lại, lướt thấy tầm mắt anh dành cho người phụ nữ bên cạnh, cô ta càng hận hơn. Móng tay vừa đắp mới đã bị bẻ gãy, cơn giận quay cuồng trong lồng ngực khiến cô ta không cảm giác được sự đau đớn từ ngón giữa cũng như sự dính nhớp của chất lỏng màu đỏ tươi chảy ra, ánh mắt cô ta hầu như chỉ còn sự điên rồ ngự trị. Vì sao anh lại để tâm người phụ nữ kia chứ? Một người đàn bà "cũ" thì có gì đáng giá để so sánh với một cô gái độc thân xinh đẹp như mình? Sự không cam tâm như một bóng ma bao trùm lấy cô ta. Trước nay bản thân chưa hề thua kém ai, thứ cô ta muốn đạt được cũng chưa bao giờ tuột mất. Angel Mai Phương thề rằng nhất định sẽ khiến người đàn ông này yêu mình, sau đó sẽ bỏ rơi anh, khiến anh phải quỳ dưới chân mình, phủ phục mà van xin cô ta ban phát tình yêu. Còn người phụ nữ kia? Tạm thời cứ để cô đắc thắng đi, sau này khi đã đạt được những gì mình muốn, cô ta sẽ khiến cô hối hận vì đã từng cản bước bản thân. Angel Mai Phương không biết chính vì sự tự cao của mình mà khiến cho bản thân càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn do chính cô ta tự đào ra, không thể quay đầu.

* * *

"Ting" - thang máy chuyên dụng dần khép lại, ngăn cách thế giới bên ngoài với hai người bên trong.

Tư Phàm thất thần, nhớ lại ánh mắt khinh miệt mang theo căm hận nhìn mình của giám đốc phòng tài chính mà không khỏi sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cô cảm giác được cảm xúc gần như muốn hóa thành thực thể của một người, lại còn là cảm xúc ở một cấp độ cao. Sống lưng trở nên lạnh buốt, tuy thang máy có lỗ thông hơi nhưng cô lại thấy không khí cứ ngột ngạt đến khó thở.

"Em sao vậy?" David nhận ra Tư Phàm bất thường, anh nắm lấy tay cô, cảm giác lòng bàn tay nhỏ bé mềm mại mướt mồ hôi khiến anh lo lắng.

Tư Phàm bị tiếng gọi của anh làm cho hồi thần, cô ngước nhìn anh, chớp chớp mắt, buột miệng: "Em thấy ánh mắt của cô ấy thật đáng sợ!"

"Ai?" David lấy ra khăn tay trong túi áo, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng chà lau lòng bàn tay ướt đẫm.

"Giám đốc tài chính." Tư Phàm níu chặt cuốn sổ trong tay.

"Cô ta?" David nhíu mày. Chẳng lẽ đòn cảnh cáo vừa qua không làm cô ta nhớ dai? "Đừng sợ! Có anh ở đây, cô ta sẽ không dám làm gì em!" Anh cất khăn vào túi, vòng tay lại, ôm gọn cô vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu, cảm nhận sự mềm mượt và mùi thơm của dầu gội trên tóc cô, bàn tay to vuốt nhẹ mái tóc dài.

Cô khẽ "Ừm!" nhỏ đến mức như tiếng mèo con kêu. Những sợ hãi trong lòng theo từng cái vỗ về của anh dần tan đi. Tư Phàm cũng không còn phản kháng, cánh tay nhỏ giơ lên, cô rụt rè vòng lấy eo anh, níu giữ vạt áo, mặt kề lên lồng ngực vững chãi, cánh mũi phập phồng tham lam hít lấy mùi hương nam tính của anh, thần kinh căng chặt theo đó dần thả lỏng.

David cảm giác được sự chuyển biến của người trong lòng, anh vừa vui mừng lại xen lẫn đau lòng. Dường như người phụ nữ của anh luôn cảm thấy bất an, trước nay cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ để chống chọi với sóng gió cuộc đời. Nhưng kể từ bây giờ mọi chuyện sẽ khác đi! Bên cạnh cô nay đã có anh rồi! Anh sẽ không để cô phải đối mặt với sương gió, mà sẽ che chở cô sau lưng, thay cô bình ổn hết mọi khó khăn, không để cô phải chịu thêm tổn thương nào nữa! David khẽ xiết chặt thêm vòng ôm rồi lại sợ cô bị ngạt, anh cúi xuống, cẩn thận kiểm tra người trong lòng. Khi đối diện với đôi mắt long lanh ánh nước của cô nhìn mình, anh thành kính mà dịu dàng đặt nụ hôn lên trán cô. Nhận thấy cô khẽ run rẩy, anh lại xiết chặt vòng ôm, đến khi cô không còn phản kháng, anh mới nhẹ nhàng nới lỏng.

Tư Phàm bị ánh mắt nhu hòa đến mức có thể hòa tan bản thân của anh chiếu vào làm cho hoảng loạn. Con tim cô không nghe lời mà đập sai nhịp, từng tiếng thình thịch mạnh mẽ như vọng vào màng tai cô, đặc biệt vang dội trong cõi lòng trống trải. Thân thể không nghe sai sử mà buông lơi, tùy ý anh nhào nặn. Đến khi một cảm giác ướt át lại ấm nóng từ bờ môi anh truyền đến chiếc trán trơn bóng, cơ thể cô run lên, lại bị anh làm choáng ngợp trong cái ôm xiết chặt đột ngột. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể ôm chặt vòng tay, hi vọng anh nhận ra mà thả lỏng. Quả nhiên, người đang ôm ghì lấy cô đã giảm bớt lực đạo, Tư Phàm thở phào một hơi.

"Sau này, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng đừng quên bên cạnh em còn có anh. Chuyện lớn thế nào anh cũng sẽ giúp em giải quyết, dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ thay em gánh vác. Anh không biết nói lời mật ngọt, cũng không biết khoa trương lấy lòng. Nhưng, anh có thể hứa khi em cần anh sẽ luôn bên cạnh." David nỉ non bên tai cô, như tuyên thệ lại như cam kết.

Tư Phàm không đáp lại, nhưng cái ôm xiết của cô đã thay lời muốn nói.

David mừng rỡ, anh hôn lên mái tóc cô, lưu luyến vuốt ve: "Cảm ơn em!" Cảm ơn em đã tin tưởng anh, cảm ơn em đã cho hai ta cơ hội!

* * *

"Bang" một tiếng, chiếc ly mạnh mẽ đập vào cạnh bàn, vỡ nát, vài mảnh vụn văng đến chân người đàn ông mặc bộ comple màu xám lông chuột đang ngồi trên bộ salon đắt tiền.

"Chị làm gì mà nóng thế?" Người đàn ông nhíu mày, nhấc chân né tránh mấy mảnh vụn.

"Cậu còn dám nói?" Người phụ nữ nhướng mày, vẻ mặt vốn sắc sảo thêm vài phần dữ tợn "Xem chuyện tốt cậu làm đi!" Đoạn, bà ta quăng ra một tập hồ sơ, hình ảnh và tư liệu bên trong theo đó mà rơi tán loạn, một ít vung vãi ra ngoài.

"Không phải em chơi vài ván bài trong casino, thua chút tiền thôi sao? Làm gì mà căng vậy?" Gã bất mãn nhìn xấp giấy tờ kia.

"Lần trước cậu bị bắt vì chơi" thuốc "trong quán bar, tôi đã thay cậu dọn dẹp nhưng tin tức vẫn lộ ra, làm giá cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng. Sự việc chưa nguôi ngoai, cậu lại quậy tiếp?" Người phụ nữ tức giận vỗ bàn.

"Gì chứ? Giảm thì giảm thôi! Không phải mọi chuyện đều có chị và anh tư giải quyết sao? Nói thế nào thì hai người đều nuốt trọn cổ phần của chị hai, nắm quyền điều hành tuyệt đối thì cũng nên có trách nhiệm chút chứ! Mà nghĩ lại, không biết cái đứa cháu con hoang kia sống thế nào nhỉ? Chắc chết bờ chết bụi rồi không chừng!" Gã lèm bèm.

"Cậu!.. Tốt nhất là cai" thuốc "đi! Dính vào nó, đầu óc cậu càng ngày càng không tỉnh táo, nói nhăng nói cuội gì đâu! Còn con bồ trẻ kia, bỏ đi! Chị và anh tư đã sắp xếp cho cậu thứ tư này gặp Mỹ Uyên. Liệu mà làm đi!" Người phụ nữ nửa đe dọa nửa dụ dỗ.

"Em tự biết sắp xếp, chị đừng có mà chen vào!" Gã nhíu mày. Cái cô gái kia nổi tiếng là một tiểu thư con nhà giàu có, sống quy củ, khép nép. Hắn nghĩ tới thôi là đã muốn "chạy"! Một người như vậy chỉ có thể cưới về, để đó mà canh nhà, giữ cửa thì được. Còn yêu đương sao? Thôi dẹp đi! Khẩu vị này gã nuốt không trôi! Nghĩ đến cô bồ trẻ hơn chục tuổi xanh tươi mơn mởn, quyến rũ vô ngần khiến tâm hồn gã nhộn nhạo, theo bản năng liếm liếm khoé miệng.

"Cậu liệu hồn! Đừng có mà giở trò ma giáo sau lưng chị!" Người phụ nữ cảnh cáo.

"Biết rồi! Chị nói nhiều quá! Em về đây!" Gã bất mãn đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

"Hai.." Người phụ nữ thấy em trai mình như vậy thì mệt mỏi ngồi xuống ghế xoay, thở ra một hơi thật dài. Nhìn tấm bảng mạ vàng có ghi "chủ tịch hội đồng quản trị", cô ta như mất hồn. Cái ghế này cô ta đã ngồi bảy năm rồi. Kể từ ngày chị hai mất, cô ta ngọt nhạt mà giả mèo khóc chuột trước mặt cháu trai nên mới thành công nuốt trọn cổ phần của chị mình. Và nhờ nó, cô ta mới thành công leo lên chiếc ghế này cũng như ngồi vững vàng đến ngày hôm nay. Nhưng câu nói trong lần gặp cuối cùng đó vẫn luôn đi theo cô ta trong những giấc mơ khiến cô ta không thể yên giấc, luôn gặp ác mộng. Nhớ đến ánh mắt ma quỷ của tên thiếu niên gầy gò ngày đó, cô ta bỗng rùng mình. Cảm giác bất an lan tràn như cỏ dại. Cô ta có dự cảm, mọi chuyện lần này do có người đứng sau thao túng. Có phải đứa con hoang kia quay về trả thù hay không? Ngay lập tức, cô ta phủ nhận suy nghĩ này. Gia tộc này vốn có gốc rễ lâu đời, nắm thị phần mảng trang sức đá quý không nhỏ, kẻ muốn gia tộc họ suy sụp không hề ít. Với số lượng địch thủ nhiều không đếm xuể thì một đứa con hoang không có chỗ dựa có thể làm được gì chứ! Nếu nó có bản lĩnh như vậy thì đã không bán nhà, bỏ xứ đi nước ngoài rồi. Thầm cười mình bị áp lực đến mức suy nghĩ rối loạn mới nghe lời nói vớ vẩn của đứa em trai không có đầu óc, cô ta nhấc điện thoại lên, gọi cho bạn thân: "Mỹ hả? Tối nay tan tầm, rủ mấy đứa kia đi club chơi đi!"

Nắng chiều dần đổ bóng dài trên các tòa cao ốc, báo hiệu một ngày làm việc nữa đã kết thúc, một cuộc sống về đêm sắp bắt đầu. Dòng người đến người đi chen chúc trên khắp các đường lớn ngõ nhỏ, tạo nên một không khí sục sôi tràn đầy sức sống và xô bồ náo nhiệt cho một thành phố vốn năng động và tràn đầy sức trẻ.