Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 80: C80: Có gì đó không ổn




"Hu hu hu! Hu hu hu! Xấu hổ chết đi được." Cô gái trong nhà khóc không ngừng.

"Đáng ghét thật! Mau nghĩ cách thông báo cho chị của cậu, để cô ấy tới lấy mạng chó của tên đàn ông đó đi." Người đang nói là một người phụ nữ trung niên, bà ta rất tức giận.

"Hu hu huI Tôi đã bị người ta thấy hết rồi, hu hu hu! Căn bản là chỗ của chị gái không có điện thoại, hơn nữa ở núi Nam Lạc đóng cửa quanh năm, làm sao đưa tin vào đó được chứ? Hu hu hu."

Cô gái tên là Lưu Thanh, lúc này đang khóc lóc rất thương tâm.

"Chị dâu đây sẽ đích thân đi, em đừng đau lòng nữa." Cô gái vội nói.

Nghe được lời nói của chị dâu, lúc này Lưu Thanh có chút yên tâm, biết chuyện này một khi bị người ở núi Lạc Sơn biết được, thì tên đàn ông đáng chết đó chắc chắn sống không nổi.

Phong cảnh trên triền núi cồn cát rất đẹp, có rất nhiều du khách cưỡi lạc đà đi loanh quanh ở đây để tham quan cảnh sắc diễm lệ này, còn có không ít người ở đoàn phim chọn cảnh ở nơi này.

Cùng với việc Lâm Hoài không ngừng đi vào sâu hơn, nên người cũng thưa dần đi.


Vào đến lúc giữa trưa, xung quanh Lâm Hoài cũng đã vắng tanh, một cọng tóc người cũng không thấy đâu.

Lâm Hoài vừa đi vừa bổ sung thể lực, uống nước ăn thịt bò khô, đồng thời ánh mắt cũng quan sát xung quanh, đến đây điện thoại cũng mất sóng.

Theo như cách nghĩ của Lâm Hoài, chắc chản sẽ kịp đến được nơi trước khi trời tối, đến lúc đó có thể tụ hợp với Minh Nguyệt và nhóm người Vương Manh.

Gió cát mù trời, Lâm Hoài tiếp tục đi về phía trước, tốc độ cũng không suy yếu bao nhiêu.

Ngay khi Lâm Hoài đi bộ gần chín tiếng đồng hồ, đột nhiên hắn thấy một bóng người loạng choạng xuất hiện trên triền núi ở phía xa, điều này nhất thời gợi cho Lâm Hoài một ý nghĩ.

Đã nửa ngày không thấy bóng người rồi, đột nhiên thấy được thì thật sự có chút khác thường.

Bóng người càng lúc càng hiện rõ, đây là một cô gái tóc tai bù xù, trên người mặc một cái áo ba lỗ, bên dưới mặc một chiếc quần bò, một chân mang một chiếc giày, một chân khác chẳng mang gì cả.

"Cứu tôi, nước, cầu xin anh hãy cho tôi nước, nước..." Lúc này cô gái cũng nhìn thấy Lâm Hoài, chủ yếu là còn nhìn thấy túi đeo sau lưng của Lâm Hoài, cô gái lập tức †ăng tốc bước đi loạng choạng của mình.


"Cô gái, có phải là đã gặp chuyện gì phải không? Sao lại làm mất giày rồi?" Lúc này Lâm Hoài ý thức được có gì đó không ổn.

"Nước, cho tôi nước, chỉ cần để tôi uống nước thì làm gì cũng được, uống được nước thì tôi là người của anh, cho tôi nước." Cô gái đột nhiên kích động, lao thẳng vào người Lâm Hoài.

"Đây, đây." Lâm Hoài biết cô gái này khát khô rồi, nên ội vàng mang bình nước mở ra.

Lúc này cô gái mở to đôi mắt, há miệng ngậm chặt túi nước.

ỨC! Ực! Ực! Khụ khụ khụ.

"Uống chậm thôi, càng khát dữ dội thì càng uống chậm thôi, cẩn thận sặc phổi đấy." Lâm Hoài vội vỗ vào lưng của cô gái.

Ức! Ực! Ực! Sau một vài ngụm thì toàn bộ túi nước đã bị cô gái uống hết sạch.

"Cho tôi nước, tôi vẫn còn khát, anh trai, xin anh hãy cho tôi nước." Cô gái đã bị khát làm cho mụ mị đầu óc, lúc này vẫn cảm thấy toàn thân trên dưới đều thiếu nước.

"Đừng vội, ở đây tôi vẫn còn nước, đợi hai phút nữa nhất định tôi sẽ đưa cho cô, bởi vì cô không được uống quá nhiều nước trong một lúc được, cô nhanh nói với tôi tình hình phía trước như thế nào?" Lâm Hoài gấp rút hỏi cô,

"Tình hình gì?" Cô gái sửng sốt khi nghe lời này của Lâm Hoài, cô nhanh chóng trừng mắt lên.