Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 77: C77: Là thật sao




“Nhớ kĩ, bố mày là Lâm Hoài của đại học Giang Nam, nếu không sợ chết thì cứ tới tìm tôi đi!”

Thấy những người này đi, Lâm Hoài vẫn không quên hét to một tiếng.

Phương pháp này của Lâm Hoài làm tất cả mọi người đều sửng sốt, mọi người cùng quê đều mang vẻ mặt ngưỡng mộ!

Lữ Tinh và Kim Tiểu Oản lúc này trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Hoài, hai người hiểu rất rõ, những người này đi rồi nghĩa là cũng không cần trả tiền thuốc men nữa, tiết kiệm được một khoản tiền lớn.

“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu để giúp chúng tôi thoát khỏi rắc rối, nếu hôm nay không có cậu, hôn lễ này chắc chắn sẽ trở thành một bi kịch, dù thế nào đi nữa cậu cũng vẫn là đại ân nhân của chúng tôi."

Hai người trực tiếp dập đầu bái lạy.

“Ôi! Hai người đừng như vậy, tôi không nhận được đâu.” Lâm Hoài vội vàng đỡ hai người dậy.


“Về chuyện công việc hai người đừng lo lắng, tôi quen người đứng đầu của ngân hàng Toàn Dân, đến lúc đó sẽ có người phân xử cho hai người, chắc hẳn người bị đuổi việc không phải hai người đâu, mà phải là bố của Phùng Cường đó.

Nửa tháng sau hai người quay lại đi làm đi, không ai có thể đuổi việc hai người được.” Lâm Hoài cười nói.

Lâm Hoài tin rằng Vương Manh cũng không muốn tồn tại loại sâu mọt như thế này trong công ty của cô ta, đương nhiên, dù là vì hắn có việc nhờ cô ta, cô ta cũng phải cho hắn chút mặt mũi.

“A? Cậu quen biết người đứng đầu của ngân hàng Toàn Dân sao?”

Sau khi nghe được Lâm Hoài nói, hai người cũng trở nên hăng hái hơn.

“Đúng vậy, nên tôi mới nói hai người không phải lo gì hết.” Lâm Hoài gật đầu cười.

“Là thật sao? Chúng tôi không chịu được sự trêu đùa đâu! Cậu không phải vì hôm nay là ngày vui của chúng tôi nên cố tình làm chúng tôi vui đấy chứ?” Lữ Tinh nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Hoài, sợ Lâm Hoài lừa mình.

“Hai người suy nghĩ một chút đi, nếu như tôi không biết người đứng đầu thì sẽ ra tay giải quyết mấy người kia như vậy sao? Như vậy rõ ràng rồi chứ?” Lâm Hoài vừa cười vừa nói.

Nghe Lâm Hoài nói vậy, cô dâu chú rể mới hoàn toàn tin tưởng, nụ cười cũng xuất hiện trên khuôn mặt.

“Cảm ơn, cảm ơn cậu, cảm ơn!” Hai người vô cùng xúc động.

Những người xung quanh nghe thấy lời này cũng rất xúc động, không nghĩ đến người thanh niên này lại có quan hệ như vậy, quá tốt rồi, thật sự có cảm giác hả lòng hả dạ quá!

Những người kia không chỉ bị đánh, còn có thể để bố của hắn mất đi việc làm, tốt quá rồi.


“Không cần cảm ơn, yên tâm đi chuẩn bị chuyện bái đường đi!" Lâm Hoài mỉm cười.

“Được, được!” Cô dâu chú rể mừng rỡ gật đầu liên tục.

“Lâm Hoài, cảm ơn cậu, tôi cũng không biết nói gì mới đúng, nói tóm lại là cảm ơn cậu.”

Lữ Diệp lúc này cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.

“Chúng ta là bạn học, cần gì phải khách sáo. Ngoài ra, cậu rút hai trăm vạn từ tấm thẻ này ra đi, tôi tặng cho cậu. Người bị thương ở đây cũng không ít, tiền thừa sau khi chữa bệnh thì để lại cho cậu đó! Cậu cũng biết tôi vẫn còn hơn ba trăm vạn mà!”

Lâm Hoài biết hoàn cảnh gia đình của Lữ Diệp nghèo khó, trực tiếp lấy thẻ ra.

“Không, không, tôi không thể nhận tiền của cậu được. Trước kia ở thành Minh Nguyệt tôi đã nợ cậu rất nhiều rồi, nhất định không thể nợ thêm nữa!” Lữ Diệp bị lời nói của Lâm Hoài dọa sợ, vội vàng xua tay.

Người xung quanh cũng bất sững sờ, tự nói thầm: “Trời ơi, người này thừa tiền quá à? Mở miệng ra là cho hai trăm vạn, chắc chăn là con số trên trời.”

Người ta kết hôn cũng chỉ hết có mấy vạn, người này thật ra là ai vậy!


“Nghe lời của tôi, chuyển số tiền này vào thẻ của cậu đi, coi như là tôi cho cậu vay tất cả, sau này cậu có tiền rồi trả cho tôi sau cũng được. Sau khi tốt nghiệp đại học cũng phải xây dựng sự nghiệp, coi như đây là tiền vốn tôi đưa để cậu gây dựng sự nghiệp đi.” Lâm Hoài tiếp tục nói.

“Cái này? Cái này?” Bây giờ Lữ Diệp thật sự không biết nên nói gì mới đúng.

Sau mấy lần từ chối, Lữ Diệp vẫn nhận hai trăm vạn, quyết định sau này sẽ dùng số tiền này để xây dựng sự nghiệp.

Rất nhanh sau đó, hôn lễ đã được tổ chức, cả sân nhỏ lại bắt đầu náo nhiệt lên, trên bàn rượu mọi người nâng ly uống cạn, càng nhiều người lại cầm chén sang mời rượu Lâm Hoài.

Từ sau khi đến trái đất, Lâm Hoài cũng chưa uống nhiều rượu lắm, hôm nay hắn rất có hứng, nên cũng buông thả uống rượu một lần.

Một bữa cơm, Lâm Hoài uống khoảng ba bốn cân rượu trắng, điều này làm bà con trong thôn càng mở rộng tầm mắt. Sau khi ăn uống xong, những cô gái trong thôn cũng nháo nhào tụ tập quanh Lâm Hoài, hỏi han, ngưỡng mộ, làm mặt Lâm Hoài đỏ hết lên.

Lúc chiều khi Lâm Hoài rời khỏi sơn thôn nhỏ, ở phía sau có hơn trăm người ra tiễn, điều ấy làm Lâm Hoài rất cảm động.