Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 75: C75: Cậu thật lợi hại




Lúc này cơ thể Lâm Hoài mới đứng vững, gậy gỗ trong tay hắn đã đứt thành hai đoạn.

"Là anh tự mình đến đây, hay là tôi đến đó?" Lâm Hoài thản nhiên nhìn người có đôi mắt tam giác.

Toàn thân Phùng Cường hiện giờ đã run lên cầm cập, người trước mặt ra tay quá nhanh nhẹn, đây chắc chắn là cao thủ Võ Lâm.

"Lữ Tinh, cậu nhanh cho người này dừng tay lại, nếu không đừng có đến làm việc ở ngân hàng Toàn Dân nữa, thế nào cậu cũng sẽ nghèo cả đời, nhanh bảo hắn ta dừng lại." Phùng Cường run rẩy gào to.

"Tôi không đi làm nữa, ông đây chỉ cần Kim Tiểu Oản." Lúc này Lữ Tinh cũng gấp gáp, và chẳng cần nghĩ. thêm đến những chuyện khác nữa.

Giờ đây Lâm Hoài cũng hơi ngớ người ra, trong lòng nghĩ Ngân hàng Toàn Dân sao mà nghe quen thế chứ? Hình như lúc trước Minh Huyên có nói qua, đúng rồi, không phải Ngân hàng Toàn Dân này là của gia đình Vương Manh và Hồ Khôn sao? Tình huống gì đây? Tên này có quan hệ gì với Hồ Khôn chứ?

"Này! Anh có quan hệ gì với Ngân hàng Toàn Dân?" Lâm Hoài dửng dưng hỏi.

Nghe câu hỏi của Lâm Hoài, Phùng Cường tưởng rằng người trước mặt cũng kiêng dè thân phận của mình, nên anh ta lấy lại tinh thần ngay lập tức.

"Bố tôi là Phùng Quế Sơn, là Tổng giám đốc của Ngân hàng Toàn Dân huyện Dịch Dương, tôi là Phùng Cường con trai của ông ấy, Lữ Tinh là nhân viên của chúng tôi." Phùng Cường lớn tiếng nói.


Lúc này Lâm Hoài đã hiểu ra, thì ra là một giám đốc. của chỉ nhánh công ty, nói như vậy thì đơn giản rồi.

"Thì ra là cậu Phùng Cường, thất lễ, thất lễ." Lâm Hoài cười, đi thẳng đến gần trước mặt Phùng Cường.

Ngay lúc này mọi người đều chết lặng, nghĩ thầm đây là tình huống gì đây chứ?

Quyền lợi đấy! Đây chính là đặc quyền của những người có quyền có thế, đặc quyền thực sự còn cứng hơn cả nắm đấm, rất nhiều người đều âm thầm thở dài.

"Ừm! Cậu tên là gì?" Phùng Cường thờ ơ hỏi, bây giờ người anh ta không còn run rẩy nữa.

Ngay khi Phùng Cường vừa dứt lời, Lâm Hoài đưa tay ra tát một cái.

Bốp! Đầu của Phùng Cường lập tức va mạnh vào. trên xe.

"AI Cậu làm cái gì vậy?" Một cú tát khiến Phùng Cường choáng váng, anh ta vội ôm mặt hét lớn.

"Anh là đồ chó má mà cũng xứng hỏi tên tôi sao?” Bốp! Lâm Hoài lại tát thêm một cái nữa.


"AI Dừng tay, dừng tay." Phùng Cường bị Lâm Hoài đánh phải lấy hai tay ôm lấy đầu

"Anh còn dám lên tiếng sao?" Bốp bốp bốp! Lâm Hoài nắm chặt tóc của Phùng Cường, tiếp theo là một trận vả liên hồi.

Trong nháy mắt, bên mũi và thái dương của Phùng Cường đều là máu, Lâm Hoài vung tay ném anh ta văng ra, và vang lên một tiếng rớt xuống đất.

Hiện trường yên tĩnh, tất cả đều sửng sờ.

"Hay, đánh hay lắm, đánh chết cái thứ không có nhân tính này đi."

"Tên nhóc này, cậu thật lợi hại, đánh hay lắm!"

Những người bà con lối xóm này đều kìm nén hết sức, ai cũng nhao nhao lên nói đánh hay.

"Tiểu Oản, Tiểu Oản." Lúc này Lữ Tinh nhanh chóng chạy đến trước mặt Tiểu Oản và ôm lấy cô dâu của mình.

"Lữ Tinh, hôm nay náo loạn như vậy, chúng ta không giữ lại được công việc của mình rồi, sau này làm sao mà sống đây? Hu hu hu! Hu hu hu!" Kim Tiểu Oản vẫn cứ gào khóc.

"Tiểu Oản, cho dù anh có ra ngoài kiếm cơm cũng sẽ nuôi được em, em phải tin anh, Lữ Tỉnh thút thít nói.

"Lữ Tinh, những người này phải làm sao? Chúng ta lấy cái gì để trị thương cho họ? Ngày tháng sau này sống thế nào đây?" Nhìn một mớ hỗn độn trước mắt, lại có rất nhiều người bị thương như thế, Kim Tiểu Oản bỗng nhiên chán nản.

Lúc này Lâm Hoài hiểu rõ nỗi lo lắng của hai người, hắn khế cười và rảo bước đi đến.