Trong lòng Bạch Giản Trúc không yên, đi theo Phong Vân Trúc tới Hư Thanh điện.
Hư Thanh điện nằm ở phía tây của Đông Ngọc Hoàng phái. Trong sơn mạch Đông Ngọc Hoàng Sơn sương khói lượn lờ kiến tạo mấy chục tòa cung điện lâu vũ đủ mọi loại kiểu dáng, những cung điện lâu vũ này được bao phủ trong biển mây bốn phía, đại bộ phận chỉ lộ ra một góc. Trong núi tiên điểu bay lượn, linh thú cất tiếng, một mảnh tiên cảnh.
Hư Thanh điện được tu kiến cho sư tổ Trúc Hư Vô của bọn họ sau khi bọn Bạch Giản Trúc tới Đông Ngọc Hoàng phái, những đệ tử hắn mang về cũng đều ở trong Hư Thanh điện này. So sánh với những điện đã tồn tại cả ngàn vạn năm kia thì Hư Thanh điện tương đối trẻ tuổi.
Trúc Hư Vô không thích hoàn cảnh thanh nhã cho nên Hư Thanh điện được làm từ linh thạch và bạch ngọc, khí thế bàng bạc. Đệ tử Hư Thanh điện ngoài đám Trúc Cơ kỳ Bạch Giản Trúc ra thì chỉ có hai người nữa là sư phụ và sư thúc bọn hắn, động phủ ở ngay hai bên Hư Thanh điện.
Đám người Bạch Giản Trúc thì tự động tìm chỗ tạo động phủ trên Hư Thanh phong, do trên núi cả ngày đều là biển mây tụ tập cho nên có không ít động phủ kể cả giữa trưa vẫn chìm trong mây mờ.
Hai người bọn họ đi tới trước Hư Thanh điện, nhìn cung điện sáng choang trước mắt, Phong Vân Trúc vỗ vai Bạch Giản Trúc, than thở: “Bạch sư đệ, nếu ngươi bị sư tổ phạt úp mặt vào tường sám hối ba trăm năm, ta sẽ thường xuyên tới đưa hoa cho ngươi.”
“Sư huynh, ta còn chưa Kết Đan, nếu úp mặt vào tường sám hối ba trăm năm thì ngươi là đến đưa hoa cho xương cốt của ta.” Bạch Giản Trúc tức giận đáp lại.
Phong Vân Trúc hắc hắc cười gượng hai tiếng, đưa hắn tới cửa. Sư phụ đã nói để hắn một mình đi vào, còn mình thì trở về chờ tin tức. Hắn không biết nói gì nữa, chỉ biết vỗ vai Bạch Giản Trúc tỏ vẻ đồng tình.
Bạch Giản Trúc cười khổ, đi vào trong Hư Thanh điện.
Bên trong đại điện vô cùng rộng rãi, từng ô cửa kính trong suốt nằm thẳng tắp trên tường, ánh mặt trời theo đó chiếu vào làm sáng bừng cả đại điện. Trên đài cao đặt một cái ngai vàng linh khí bức người, sư tổ Trúc Hư Vô của hắn đang ngồi trên đó, hai bên là sư phụ của Bạch Giản Trúc, Trúc Vô và một đệ tử nữa của sư tổ, Trúc Hữu, người chưa từng thu một đệ tử nào.
Bạch Giản Trúc đi vào trong điện, quỳ xuống: “Đệ tử Bạch Giản Trúc tham kiến sư tổ, sư phụ và sư bá.”
Có sư phụ của sư phụ ở đây, tự nhiên không tới phiên Trúc Vô mở miệng nói chuyện, Trúc Hư Vô ngồi trên ngôi báu bất mãn mở miệng, “Trúc Vô, kích cỡ ngai vàng sao lại thế này? Ta ngồi cảm thấy rất không thoải mái, có phải quá cao rồi không?”
Trúc Vô nghiêng người ôm quyền hành lễ nói: “Sư phụ, ngai vàng này là do chủ điện đưa tới, nói rằng trước đây sư phụ thích nhất là cái ghế này. Hơn nữa, thoạt nhìn lại không khác với ngai vàng lắm cho nên đệ tử nhận lấy cũng chưa từng ngồi thử.”
“Kể cả ngươi có ngồi thử thì có ích gì? Ngươi không nhìn xem ngươi cao hơn ta bao nhiêu? Hơn nữa, ta đường đường là một thế hệ kỳ nhân tu tiên, sinh ra đã có trí tuệ vô cùng, vừa nhìn thấy là không quên được, ai lại thích một cái ghế? Chắc chắn là lão chủ điện kia nói bậy, cố ý muốn làm ta khó xử, mai ngươi hãy trả nó về đi.” Trúc Hư Vô ngồi xếp bằng trên ngôi báu, vỗ vỗ ngai vàng bên dưới, bất mãn nói.
Sau đó hắn lại soi mói, nói đệm quá cứng, chỗ dựa lưng không thoải mái, toàn bộ đại điện rộng lớn chỉ có tiếng nam đồng oán giận của hắn.
Trúc Hư Vô đã hơn tám trăm tuổi nhưng bộ dáng vẫn như một mỹ thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, ngồi trên ngôi báu không hề có dáng dấp của sư tổ, đông sờ tây mó. Bộ dáng hắn như tiểu hài tử giả làm người lớn như vậy nhưng ba người Bạch Giản Trúc và Trúc Vô, Trúc Hữu đều chỉ cúi đầu, mặc hắn hồ nháo. Những người này rất rõ ràng, hắn hoàn toàn không dễ thương như vẻ bề ngoài.
Nghe hắn dong dài nửa ngày, Trúc Vô nhỏ giọng nói: “Sư phụ, ngai vàng này đã được đưa tới đây vài chục năm, đột nhiên lại mang về thì không hay cho lắm.”
“Có gì mà hay với không hay.” Trúc Hư Vô lại thay đổi tạo hình, đầu dựa vào tay vịn bên phải, chân gác lên tay vịn bên trái, nghe Trúc Vô nói vậy thì bất mãn nói lại: “Vài chục năm thì đã sao? Hôm nay ta mới ngồi lần đầu tiên, ai biết được nó lại khó ngồi như vậy. Lát nữa ngươi đưa nó về đi, sau đó làm cho ta một cái nhuyễn sạp, thứ cứng rắn thế này làm hỏng hết xương cốt non mềm của ta.”
“Dạ.” Trúc Vô chỉ nhắc nhở có chừng có mực, tính cách vị sư phụ này hắn quá hiểu, nếu chọc giận hắn thì hắn sẽ ra ngoài sinh sự.
Oán giận xong chuyện ghế ngồi không thoải mái, Trúc Hư Vô rốt cục hướng ánh mắt về phía Bạch Giản Trúc đang quỳ bên dưới. Hắn xoay người ngồi dậy, cầm một chùm nho lên, vừa ăn vừa hỏi: “Bạch Giản Trúc, nghe nói ngươi thông đồng với một nữ ma tu, còn có ý định bỏ trốn? Thế nào, vì nữ nhân mà không muốn chúng ta, lá gan cũng thật là lớn.”
Quỳ nửa ngày rốt cục cũng đợi được câu hỏi của sư tổ, Bạch Giản Trúc thở dài nhẹ nhõm trong lòng, may mà không giống với đại sư huynh lần trước bị sư tổ hồ nháo một lúc xong thì quên mất, quỳ ba ngày cũng không dám di động nửa phần.
Thấy mới úp mặt vào tường sám hối một tháng mà lời đồn đại đã truyền ra thành như vậy, hắn vội vàng giải thích: “Sư tổ minh xét, đây đều là do người ngoài bịa đặt, đệ tử tuyệt đối không có ý nghĩ này. Hơn nữa, con và nữ nhân kia căn bản không có chuyện như vậy, hoàn toàn là do bọn họ nói bừa.”
“Cái gì? Là nói bừa? Thật là không có ý tứ.” Trúc Hư Vô thất vọng cực kỳ, thế mà không phải là bỏ trốn, còn tưởng rằng có trò hay để xem.
“Vậy rốt cục giữa ngươi và nàng có chuyện gì? Bên ngoài đồn đại loạn thất bát tao, không có việc gì thì cưới về, khỏi để người khác thuyết tam đạo tứ.” Trúc Hư Vô cảm thấy không chút thú vị, không muốn hỏi tiếp, còn không bằng đi hạ thuốc xổ cho vị sư huynh mập mạp kia.
“Sư tổ, con và nàng đúng là từng có chuyện, mỗi lần gặp con đều muốn giết nàng, lại không biết vì sao mọi người đều cảm thấy bọn con có tư tình. Con đầy ngập lửa giận thì bọn họ không nhìn tới, còn không hiểu tại sao lại nói thành như vậy.” Bạch Giản Trúc vội vàng giải thích, chỉ sợ sư tổ nhất thời nổi hứng, chạy đi bắt Kim Phi Dao về, bắt hai người bọn họ thành hôn thì phiền to.
“Các ngươi có chuyện gì vậy? Nếu không thú vị thì ta không nghe.” Trúc Hư Vô lười biếng hỏi.
Hắn nghĩ chắc là tên đồ tôn đầu gỗ này lại thấy đối phương làm ác đa đoan nên mới xuất thủ trừng phạt, Trúc Hư Vô chưa nghe nhưng đã thấy có chút nhàm chán.
Trước đó, trong một tháng diện bích, Bạch Giản Trúc đã suy nghĩ trước sau rất lâu, quyết định phải nói rõ chân tướng sự tình cho sư tổ nghe, không thể để các sư huynh đệ trong môn phái cứ thế đoán mò. Quyết định này khiến hắn thống khổ thật lâu, dù sao cũng là chuyện rất mất mặt, muốn để hắn tự nói ra miệng thật sự quá khó khăn.
Dưới cái nhìn của Trúc Hư Vô, Bạch Giản Trúc do dự một hồi lâu, rốt cục cũng nói ra. Từ chuyện hắn vì sao mà trọng thương, dùng bí pháp khôi phục thân thể trong rừng cây, sau đó gặp Kim Phi Dao rơi từ trên trời rơi xuống, đụng vào tảng đá thế nào. Chuyện sau đó khiến hắn rất khó khăn mới mở miệng ra được, kể Kim Phi Dao dùng đá ném mình ra sao, lại chạy tới cởi sạch quần áo, cướp đồ của mình thế nào. Nói một lèo cho tới bí cảnh Lạc Tiên, đến Dung Thiên thạch, cuối cùng là chuyện phát sinh trước đó không lâu ở biệt viện Lang ma đầu.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói một mạch, chỉ sợ nếu dừng lại một khắc thì sẽ không thể nói được nữa.
“Ha ha ha ha… cười chết ta, nàng vậy mà lại lột sạch ngươi, cướp hết các thứ, ngay cả quần cộc cũng không chừa.” Trúc Hư Vô ngồi trên ngôi báu, cười đến rơi nước mắt.
Bạch Giản Trúc cúi đầu, mặc cho Trúc Hư Vô ngồi đó cuồng tiếu, hắn còn vừa cười vừa nói với hai gã đệ tử hai bên: “Thật sự là cười chết ta. Người này thực thú vị, lại gặp được chuyện hay ho như thế. Thế mà hắn lại còn giấu diếm vài chục năm, không nói sớm ra, thật sự là quá đáng quá mức.”
Trúc Vô xấu hổ nhìn Trúc Hư Vô, sư phụ cười quá khoa trương rồi, còn cao hứng hơn lúc nhàn rỗi nhàm chán đi phá hủy Nam Sơn giới nữa.
Cười cười, Trúc Hư Vô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngưng cười hỏi: “Khoan đã, nàng cởi quần áo của ngươi làm gì? Kể cả là bộ đồ môn phái kia trị giá chút tiền nhưng theo như lời ngươi nói thì đã sớm rách nát rồi, mà túi trữ vật trên người cũng không có nhiều thứ tốt, nàng là một nữ hài tử, cầm quần áo của ngươi làm gì?”
Không ngờ Trúc Hư Vô lại chú ý tới điểm ấy, Bạch Giản Trúc ấp úng, dưới sự thúc giục của hắn Bạch Giản Trúc mới bất đắc dĩ nói: “Nàng… lúc nàng rơi từ trên trời xuống thì không mặc gì cả.”
Cả đại điện yên tĩnh, Trúc Hư Vô ngẩn người một lúc mới bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là nàng không có quần áo để mặc cho nên thấy ngươi chết một bên mới cởi quần áo của ngươi, chuyện này cũng có thể hiểu mà.”
“Hừ? Nói vậy, bộ dáng không mặc quần áo của nàng lúc đó cũng bị ngươi thấy được?” Trúc Hư Vô lập tức phản ứng lại, là lạ cười nói
Bạch Giản Trúc cúi đầu thấp đến nỗi sắp đụng vào sàn, nghe sư tổ hỏi, hắn không buồn trả lời.
Trúc Hư Vô ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong đầu diễn lại cảnh tượng xảy ra lúc đó, càng nghĩ càng khiến người ta thấy buồn cười, đành phải không kiêng nể gì thể diện của đồ tôn, ngồi trên ngôi báu cười khùng khục.
“Nói tới nói lui cũng là ngươi chiếm đại tiện nghi của người ta. Ngươi là một nam nhân, để một tiêu cô nương nhìn thấy thì không có vấn đề gì, hơn nữa sau khi nàng biết ngươi không chết lại không vì chuyện bị ngươi nhìn thấy cảnh không mặc quần áo mà bắt ngươi cưới nàng, thế nhưng ngươi lại cả ngày đòi giết người ta, cũng đâu phải là oán phụ trong thế tục, nhỏ mọn như vậy làm gì?” Trúc Hư Vô vừa cười vừa nói.
Nếu Kim Phi Dao nghe được lời này, khẳng định sẽ hô to một tiếng anh minh, còn phải tán thưởng Hư Thanh các cuối cùng cũng còn có người hiểu lí lẽ.
“Sư tổ…” Bạch Giản Trúc cơ hồ là dùng thanh âm như tiếng muỗi bất đắc dĩ kêu một tiếng.
Trúc Hư Vô thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Ngươi còn có chuyện gạt ta. Rốt cục là vì nguyên nhân gì mà ngươi nhất định phải giết nàng?”
Bạch Giản Trúc run run môi, rốt cục nhỏ giọng nói: “Sư tổ, lúc đó nàng còn cười…”
“Cười? Lấy được nhiều thứ đáng giá như vậy thì sao lại không được cười?” Trúc Hư Vô không hiểu, người ta cười thì sao?
Sau đó chợt nghe Bạch Giản Trúc nói: “Lúc đó quần áo ngoài của con đã bị cởi sạch, sau đó… sau đó nàng cởi nốt khố của ta, nhìn thoáng qua rồi cười phụt một tiếng.”
Trúc Hư Vô nháy mắt mấy cái, “Nàng nhìn chằm chằm chỗ đó của ngươi rồi bật cười?”
“Đúng vậy…” lòng Bạch Giản Trúc buông lỏng, nói ra toàn bộ sự tình cũng là một loại giải thoát a.