Tiên Võ Truyền Kỳ

Tiên Võ Truyền Kỳ - Chương 869: 869: Chương 868




“Chư vị tiền bối, để ta, để ta”, điệu cười quỷ dị vang lên, tên này vừa nhìn rặng núi trước mặt như thể trông thấy bóng hình Diệp Thành đang đứng đó: “Tần Vũ, ra mặt chiến đấu đi, chết trong tay ta sẽ không khiến ngươi phải chịu nhục”.

“Muốn chiến thì vào đây”, mặt mày Diệp Thành vẫn lạnh tanh như thể có thể trông thấy bóng hình Hầu Thiên Sát thông qua từng ngọn núi.

“Ngươi sợ không làm gì được ta phải không?”, nghe Diệp Thành nói vậy, Hầu Thiên Sát nhếch miệng cười lạnh lùng.

“Đúng, ta sợ ngươi chết khó coi”, Diệp Thành mỉa mai: “Bên ngoài có bao nhiêu kẻ đợi giết ta như vậy, ngươi nghĩ ta ngu ngốc sao? Muốn đánh thì vào đây đánh, không đánh thì cút”.

“Muốn chết”, Hầu Thiên Sát mặt mày lạnh tanh, hắn xông vào rặng núi.

“Đi, vào trong xem xem”, ngay lập tức bèn có người xông vào.

Vút!

Đột nhiên bên trong rặng núi có thêm hàn mang lạnh băng bắn ra, những kẻ chen vào đây lập tức bị đâm xuyên bay từ trên hư không xuống.

“Lần này là cảnh cáo, còn tiếp diễn thì cứ thế mà xuống Hoàng Tuyền”, trong rặng núi vang lên giọng nói cảnh cáo của Diệp Thành: “Còn nữa, nếu trận chiến này có bên thứ ba tham gia vào thì ta sẽ truy sát tới cùng trời góc bể”.

Xì!

Khí thế mạnh mẽ của Diệp Thành khiến cho những kẻ tới đây xem trò đột nhiên run rẩy, thế nhưng nghĩ tới câu nói của Diệp Thành, có quá nhiều người run rẩy, bọn họ tin rằng Diệp Thành nói ra được thì sẽ làm được, mạnh như nhà họ Dương và Thị Huyết Điện mà hắn còn dám đụng vào, lại giết bao nhiêu đệ tử trên bảng Phong Vân như vậy nên trong mắt bọn họ Diệp Thành là một tên điên từ lâu rồi.

Đã là tên điên thì đương nhiên việc gì hắn cũng có thể làm ra được.

“Thằng ranh ác độc, hôm nay ta nhất định sẽ cho hắn chôn luôn ở đây”, một nhóm lão già mặt mày hung tợn lên tiếng.

Người truy sát Diệp Thành về cơ bản đều có ý định này, cho dù là Hầu Thiên Sát có thể bắt được Diệp Thành hay không thì bọn họ cũng muốn giết Diệp Thành, nhất định phải giết Diệp Thành, nếu để một tên điên thế này tồn tại trên thế gian thì sớm muộn gì cũng gây hoạ.

Trong rặng núi, sau khi Hầu Thiên Sát tiến vào, Diệp Thành không ngừng lùi về sau, cố gắng vào sâu bên trong rặng núi, mãi tới khi đứng trước vách đá, Diệp Thành mới dừng chân lại.

“Có trốn tới chân trời góc bể thì hôm nay ngươi cũng khó tránh khỏi cái chết”, Hầu Thiên Sát như một đạo thần mang bay tới, hắn há miệng nhả ra một miệng sát kiếm bay về phía trán Diệp Thành.

“Loại công kích thế này mà cũng lôi ra được”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn không lùi mà tiến, một chưởng bát hoang hỗn hợp với ba loại bí pháp, khí thế mạnh lên trông thấy khiến những sát kiếm đang bay về phía mình bị đánh tan chỉ bằng một chưởng.

“Âm dương tuyệt thiên ấn”, Hầu Thiên Sát lại lần nữa tung ra thần thông mạnh mẽ, hai luồng khí một đen một trắng bao quanh bàn tay hắn, sau đó hắn chung hoà hai luồng khí này lại với nhau và đẩy từ trên trời xuống.

“Diệt ngươi chỉ cần Bát Hoang Chưởng”, Diệp Thành nghịch thiên vẫn tung ra chưởng Bát Hoang.

Rầm!