“Đúng là rất khó giết!”, Diệp Thành cau mày.
“Là vì ác oán ở đây quá nhiều, ác oán không tan nên nó có thể sống lại không giới hạn”, Nam Minh Ngọc Thu nói xong lại tung ra một chiêu: “Muốn hoàn toàn giết được nó thì phải tìm ra căn nguyên”.
Phụt!
Tà linh lại bị giết lần nữa.
Nhưng ác niệm ở đây đã khiến nó sống lại lần nữa, mà lần này hình dáng nó liền lại khiến Diệp Thành sững sờ tại chỗ.
“Ôi…”, thấy hình dạng của tà linh, Nam Minh Ngọc Thu bất giác nhìn sang Diệp Thành.
“Ơ…”, vẻ mặt Diệp Thành cũng vô cùng vi diệu: “Tà linh còn biết mô phỏng nữa à?”, Diệp Thành thảng thốt nhìn Nam Minh Ngọc Thu, bởi vì tà linh đang nhào tới đã biến thành hình dạng giống hắn như đúc.
“Có trời mới biết”, Nam Minh Ngọc Thu vung kiếm, tiếp tục chém tà linh.
“Lui”, sau khi tạm thời tiêu diệt được tà linh, Nam Minh Ngọc Thu kéo Diệp Thành lùi lại: “Ác oán ở nơi này quá nhiều, chắc chắn còn có tà linh khác nữa”.
Gầm!
Quả nhiên, Nam Minh Ngọc Thu vừa dứt lời, một tà linh khác đã xuất hiện ở phía bên hông, là một con quái vật ba đầu.
Giết!
Nam Minh Ngọc Thu tung một chưởng thật mạnh, đánh tà linh thành tro bụi.
Gầm! Grừ!
Tà linh đó vừa bị tiêu diệt, xung quanh lại vang lên âm thanh kêu rên, Diệp Thành nghe thấy mà thất thần.
“Không ổn rồi”, Nam Minh Ngọc Thu đến gần Diệp Thành hơn, đầu tiên là nhìn những tà linh liên tục xuất hiện ở bốn phương tám hướng, sau đó nhìn bảo tháp linh lung - pháp khí cảnh giới Thiên đang lơ lửng trên đầu.
Ù! Ù!
Bảo tháp linh lung rung lên, bị ác oán ăn mòn.
“Rút, mau lên”, Diệp Thành hoàn hồn lại thì vội vàng nói.
“Đi!”, Nam Minh Ngọc Thu nhanh chóng lùi về sau, ngự động bảo tháp linh lung quét ra một biển sao, nhấn chìm các tà linh đang lao về phía hai người.
Có điều, những hành động này của cô dường như đã chọc giận một sự tồn tại đáng sợ nào đó, tà linh càng xuất hiện nhiều hơn, từng nhóm từng nhóm, hơn nữa còn muôn hình vạn trạng, số lượng cũng khiến người khác rợn tóc gáy.
“Nhiều quá”, Diệp Thành không dám cách xa Nam Minh Ngọc Thu một bước.