“Sao vậy?”, khi Diệp Thành nhìn sang thì Nam Minh Ngọc Thu đã thẫn thờ nhìn vào thanh sát kiếm màu xanh đang cắm trên mặt đất. Mặc dù còn cách rất xa nhưng Diệp Thành đã có thể trông thấy trên thanh sát kiếm kia còn có vệt máu đen để lại.
“Còn nói ta nữa, cô cũng giật mình mà”, Diệp Thành nói bằng giọng trách móc.
“Đó là kiếm của Phụ Hoàng ta”, biểu cảm của Nam Minh Ngọc Thu hết sức kích động, cô không nói thêm lời nào, cứ thế đi tới.
“Ôi trời, từ từ thôi”, Diệp Thành vội đi theo, nếu không, lỡ mất đi sự bảo vệ của bảo tháp huyền quang linh lung thì hắn rất có khả năng sẽ bị đại khí mạnh mẽ bên trong Thập Vạn Đại Sơn đè chết.
Không lâu sau đó, cả hai đã tới trước thanh sát kiếm. Nam Minh Ngọc Thu thẫn thờ nhìn thanh kiếm, cơ thể cô bất giác run lên, trong đôi mắt xinh đẹp lúc này đã nhoà nước mắt.
“Phụ Hoàng”, Nam Minh Ngọc Thu quỳ xuống, cô không kiềm chế được, cứ thế giơ tay ra chạm vào thanh sát kiếm màu xanh và sờ lên hai chữ trên thanh kiếm: “Uyên Hồng”.
“Uyên Hồng Kiếm chính là một thanh kiếm mạnh mẽ”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Phụ Hoàng, Ngọc Thu đến rồi”, ở bên, Nam Minh Ngọc Thu nức nở, cô ôm lấy thanh kiếm Uyên Hồng, lúc này cô không giống như một tu sĩ mạnh tuyệt thế nữa mà giống như một đứa trẻ không có nhà để về.
Haiz!
Diệp Thành thở dài.
Năm nghìn năm là khoảng thời gian dài như thế nào chứ, có lẽ đối với Nam Minh Ngọc Thu mà nói thì năm nghìn năm như một giấc mộng vậy.
Có điều, khi tỉnh mộng thì mọi thứ đã thay đổi, bằng hữu, người thân năm xưa đã hoá về với cát bụi, dù có làm gì đi nữa thì cũng không thể tìm được bóng hình quen thuộc năm xưa, lúc này, Nam Minh Ngọc Thu có mạnh tới mức nào thì cũng chỉ là một kẻ cô đơn.
Diệp Thành tĩnh tâm lại, hắn liếc nhìn tứ phương rồi mới vỗ vai Nam Minh Ngọc Thu.
“Trên kiếm của Phụ Hoàng cô có máu, có khi nào ông ấy gặp quái vật đáng sợ ở đây?”, so với vẻ mặt bi thương của Nam Minh Ngọc Thu thì Diệp Thành bình tĩnh hơn hẳn.
“Nhất định là như vậy”, nghe Diệp Thành nói vậy, Nam Minh Ngọc Thu vội lau đi nước mắt: “Kiếm của Phụ Hoàng không bao giờ rời xa người, kiếm đã rơi ở đây thì nhất định người gặp phải sự tồn tại đáng sợ rồi”.
Không lâu sau đó, Nam Minh Ngọc Thu đứng dậy, cô ngự động bảo tháp huyền quang linh long từ từ tiến lên trước.
Trên đường đi, cô căng thẳng nhìn xung quanh, hi vọng có thể trông thấy bóng hình quen thuộc trong kí ức, có điều cô cũng rất sợ phải nhìn thấy những phần xương cốt chất chồng.
Cả hai người đi vào trong gần chục trượng mà vẫn không phát hiện ra tung tích của Huyền Hoàng.
Dừng lại!