“Hoá ra là vậy”, Tử Yên và Thanh Vân hiểu mơ hồ, nhưng khi biết cấp bậc linh hồn của Diệp Thành ở cấp địa thì bọn họ cảm thấy bất ngờ.
“Nhất Phi Xung Thiên”, ở phía xa, vang lên tiếng hô của Diệp Thành, tên này di chuyển như đạo thần quang bay vào đám mây, không đợi mọi người ngẩng đầu lên nhìn hắn lại lao từ trên mây xuống, và không cho người khác có thời gian phản ứng lại thì hắn đã lại chuồn vào một nơi khác.
Mặc dù Diệp Thành có hàng trăm cách chiến đấu để chiến thắng dễ dàng nhưng hắn vẫn cố gắng che giấu thực lực, dù sao thì đây cũng là địa bàn của Thiên Tông thế gia, nếu thể hiện quá đà sẽ không có lợi cho bản thân.
Còn hồn lìa khỏi xác, cách nói này hắn cũng đã từng đọc qua trong một bộ bí điển, hôm nay hắn mới thử lần đầu.
Rõ ràng, hiệu quả không tồi.
Nhìn về phía Lăng Hạo, lúc này hết sức thảm hại, hắn bị Diệp Thành túm lôi, quăng từ trái sang phải, từ đông sang tây, từ nam đến bắc, đừng nói là ngưng tụ linh lực, đến thở thôi cũng khó, đầu hắn lúc này là mớ hỗn độn, phần bụng sục sôi, hắn có cảm giác muốn nôn ói.
Ôi trời ơi!
Bên dưới, các đệ tử của Thiên Tông thế gia phần lớn đều