Áp lực mạnh mẽ từ phía ông ta bao trùm một phương, khí thế sục sôi, ông ta không quên liếc nhìn những người đang quan sát ở tứ phương, ánh mắt ông ta như nói rõ: Ai dám ngang nhiên ra tay thì ta sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào.
“Rốt cục có đưa hay không? Nếu không đưa thì ta lôi hắn về hầm canh đấy”, Diệp Thành liếc nhìn đám người, nói rồi hắn phủi phủi vai áo vốn chẳng có chút bụi nào.
“Tiền nhà họ Viên ta có”, mặc dù tức muốn nổ phổi nhưng Viên Thương vẫn cố gắng kiềm chế cơn tức giận, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thành, hỏi: “Đã đến chuộc người thì nhà họ Viên ta đương nhiên phải xem xem người có bình an vô sự không đã”.
“Hắn rất tốt”, Diệp Thành nắm một sợi dây thừng trong tay, một đầu dây buộc vào người Viên Hạo, nghe Viên Thương nói muốn kiểm tra xem Viên Hạo thế nào, hắn liền giật dây thừng lôi Viên Hạo về phía trước.
Hu, hu…
Viên Hạo bị kéo lại, hắn chỉ có thể ấm ớ, muốn nói gì đó nhưng ngặt nỗi miệng lại bị bịt bởi cái tất thối nên đành ú ớ trơ mắt nhìn thúc tổ và sư phụ của mình.
Nhìn thấy Viên Hạo bị đánh tái mặt, đặc biệt là khi trông thấy miệng hắn bị nhét cái tất thối, Viên Thương chỉ muốn giết người nhưng ông ta buộc phải kiềm chế cơn giận.
“Những người khác của nhà họ Viên đâu?”, Viên Hồng bên cạnh Viên Thương nạt nộ. . Truyện mới cập nhật
“Những…những người khác?”, nghe vậy, Diệp Thành sững người: “Cái gì mà những người khác, ta chỉ trói một tên thôi mà”.
“Khốn khiếp”, Viên Trí ở bên lửa giận đùng đùng: “Cháu trai Viên Diểu và cháu gái Viên Sương của ta đâu?”
Nghe câu này, Diệp Thành chợt thẫn thờ.
Trời đất chứng dám lão tử chỉ trói một tên, cái gì mà Viên Sương Viên Diểu lão tử không hề biết.
“Lẽ nào sau khi ta đi còn có kẻ khác đột nhập vào nhà họ Viên, mượn gió bẻ măng bắt Viên Diểu và Viên Sương?”, Diệp Thành gãi đầu. Theo như hắn thấy thì chỉ có thể là như vậy.
Vút!
Đương lúc Diệp Thành còn vò đầu bứt tai thì một đạo trường kiếm lạnh băng đâm xuyên vào không trung cứ thế chĩa về phía trán Diệp Thành.
“Ôi trời, ra tay thật rồi kìa?”, rõ ràng không ngờ đột nhiên có người ra tay nên Diệp Thành không kịp trở tay, trong lúc cuống quá, hắn tung một đạp đạp bay Viên Hạo.
Người ra tay chính là Thương Minh Thượng Nhân, thấy Diệp Thành lấy Viên Hạo làm bia đỡ đạn, ông ta lập tức thu lại sát kiếm.
Ở một bên, mấy người phía Viên Thương nhanh chóng bay tới cứu lấy Viên Hạo.
“Một đạo phân thân mà cũng dám bắt nạt ta?”, Thương Minh Thượng Nhân tiến lên trước, một người có tu vi cao siêu và tầm nhìn phi thường như ông ta đã nhìn ra được sơ hở ngay khi Diệp Thành thẫn thờ. Quan trọng hơn cả đó là ông ta thông qua bí pháp nhìn ra được Diệp Thành và Viên Hạo căn bản không hề có bí thuật tương liên về sinh mệnh.