Ngay sau đó, cả hai người đã tới nơi sâu nhất của Hạo Thiên thế gia, đó là một biệt uyển không quá rộng lớn, bên trong biệt uyển rợp bóng linh quả, Diệp Thành vừa đi vào trong, ập vào mắt hắn chính là bức vẽ chân dung treo trên cành cây.
Nhìn bức vẽ này, Diệp Thành chợt rùng mình vì người trong mỗi bức vẽ đều là hắn, mỗi đường nét vẽ đều như dùng tâm để vẽ, phác hoạ lại hình dáng và thần tái của hắn y như thật.
“Sau khi đệ đệ của ta mất, mỗi ngày phụ thân của ta đều vẽ một bức tranh của đệ ấy”, thấy Diệp Thành thẫn thờ, Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên bất giác thở dài nói.
Diệp Thành không nói gì, hắn vừa nhìn những bức vẽ treo đầy sân vừa cùng Hạo Thiên Thi Nguyệt đi vào nơi sâu nhất.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một bóng người, lúc này ông ta đang ngồi dưới cây linh quả, đó là Hạo Thiên Huyền Chấn, bóng lưng ông ta trông cong cong, mái tóc đen đã điểm thêm nhiều sợi bạc, trông ông ta già đi trông thấy.
Khi đi lại gần, Diệp Thành mới nhận ra Hạo Thiên Huyền Chấn còn cầm một miếng gỗ và đang khắc trên đó, mỗi một nhát dao, mỗi một động tác đều hết sức chậm rãi, ông ta rất chuyên tâm khắc hoạ, mỗi đường nét đều hết sức rõ ràng.
Diệp Thành không cần nhìn cũng biết lúc này Hạo Thiên Huyền Chấn đang khắc hình ảnh hắn.
Sự thực quả đúng như vậy, tượng gỗ mà Hạo Thiên Huyền Chấn khắc chính là hình hài hắn.
“Người làm vậy để xoa dịu nỗi áy náy trong lòng mình sao?”, không biết vì sao khi nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn như vậy, lòng Diệp Thành chợt cảm thấy bi thương, đó là cảm xúc phức tạp và oán hận.
“Phụ thân”, Hạo Thiên Thi Nguyệt đã đi lên trước, vì Hạo Thiên Huyền Chấn rất chuyên tâm, rõ ràng không phát hiện ra sự xuất hiện của bọn họ.
Nghe tiếng gọi, Hạo Thiên Huyền Chấn mới ngẩng đầu: “Nguyệt Nhi, con tới từ bao giờ vậy?”
“Con vừa tới ạ, phụ thân tập trung quá mà thôi”.
“Có lẽ ta già rồi”, Hạo Thiên Huyền Chấn đặt con dao khắc xuống, lúc này ông mới nhận ra Diệp Thành ở phía sau mình.
“Vị này là…?”, Hạo Thiên Huyền Chấn liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, có điều khi thấy đôi mắt của Diệp Thành, trong lòng ông ta chợt trỗi lên cảm giác quen thuộc.
“Vãn bối Tần Vũ bái kiến Hạo Thiên tiền bối”, Diệp Thành chắp tay cung kính hành lễ.
“Là người đó”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mỉm cười, kéo tay Diệp Thành: “Lần này Nguyệt Nhi vượt quả cửu tử nhất sinh cũng là nhờ có Tần Vũ đạo hữu tương trợ”.
“Con lại xuống núi hái linh dược cho ta sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cau mày nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Biết đâu có tác dụng ạ?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt tặc lưỡi.
“Lần tới không được làm bừa như vậy nữa đâu”, Hạo Thiên Huyền Chấn trầm lắng, sau đó lại nhìn sang Diệp Thành, ông ta hít vào một hơi thật sâu: “Tiểu hữu, ân tình này Hạo Thiên thế gia không bao giờ quên, nếu có ngày cần tới Hạo Thiên thế gia, tiểu hữu cứ nói”.
“Có việc, có việc”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Hạo Thiên Thi Nguyệt đã nói trước: “Đạo hữu đây tới để mượn Truyền Tống Trận”.