Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3345: Nước mắt cô tuôn rơi còn mang theo cả máu.






Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn tựa đầu vào vai Diệp Thành, nhẹ giọng thì thầm: “Diệp Thành, chúng ta sinh con đi!”



Ngay khi lời này vừa nói ra, Diệp Thành đang nhìn tinh không vô thức dời mắt, quan sát Thượng Quan Hàn Nguyệt trong dáng vẻ một thiếu nữ với vẻ mặt kỳ lạ, hắn nhìn thân dưới của cô lâu hơn một chút.



Đôi má Thượng Quan Hàn Nguyệt đỏ bừng: “Ta… Ta có thể biến thành hình dạng người lớn”.





“Vậy đợi đến khi cô trở thành người lớn đi”.



“Ta cũng có thể biến thành hình dáng của Sở Huyên và Sở Linh”, Thượng Quan Hàn Nguyệt ngẩng đầu, yên lặng nhìn Diệp Thành, đôi mắt đẹp như nước gợn sóng quyến rũ mang theo nét dịu dàng, si mê của nữ tử.



“Nha đầu ngốc”, Diệp Thành mỉm cười, bàn tay khẽ lướt qua trước mắt cô, sau đó cô liền chìm vào giấc ngủ.



Thượng Quan Hàn Nguyệt vừa mới ngủ, Diệp Thành đã đứng dậy, vừa cất bước hắn đã ngã quỵ xuống đất.



“Hự…”



Dưới ánh trăng, Diệp Thành ôm đầu, đau đớn rên lên, toàn thân có sấm sét khó hiểu phá huỷ lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, tứ chi bách hài và đạo căn bản nguyên của hắn, sấm sét khó hiểu ấy để lại từng vết máu trên Thánh thể, thần hải của hắn cũng ong ong, đầu óc như muốn nổ tung, thất khiếu chảy máu, cực kỳ đáng sợ.



Lại là thiên khiển, nó dữ dội đến mức hắn không thể chịu đựng nổi.



Giống như lần ở trên đỉnh Ngọc Nữ Phong với Sở Huyên năm đó, hắn cũng không muốn Thượng Quan Hàn Nguyệt thấy cảnh tượng đáng sợ này của mình, lúc này hắn đang đau đớn nằm bò trên đất như một con chó.



“Diệp sư huynh!”



Một bóng dáng xinh đẹp leo lên đỉnh núi, chính là Lâm Thi Hoạ, khuôn mặt cô ấy tái nhợt vì sợ hãi, giọng nói nghẹn ngào.



Cô vốn đang ngồi trên đỉnh núi khác, hai tay chống cằm có phần hâm mộ nhìn về đỉnh núi này, nhưng lại vô tình nhìn thấy cảnh này nên mới vội vàng chạy tới.



“Đừng lại đây!”



Biết là Lâm Thi Hoạ, Diệp Thành khẽ hét lên một tiếng.



Hắn lúc này đã toàn thân đầy máu, như tu la tắm trong máu.



Lâm Thi Hoạ luôn ngoan ngoãn nhưng lần này lại không nghe hắn, cô vẫn bước lên đưa tay ra ôm lấy Diệp Thành đang đau đớn vào lòng, giống như hắn đã ôm cô khi cô trong trạng thái điên khùng vậy.



Cô cũng gặp phản phệ, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng tràn ra tia máu, một sức mạnh đáng sợ đang len lỏi trong cơ thể, điên cuồng phá huỷ nền tảng tu luyện của cô.



Nước mắt cô tuôn rơi còn mang theo cả máu.



Nếu không tự mình cảm nhận, cô sẽ không biết rằng trăm năm nay Diệp Thành vẫn luôn phải chịu đựng như vậy, sấm sét của thiên khiển mang theo uy lực huỷ diệt tàn nhẫn dày vò khiến toàn thân hắn bị thương thảm hại.



Cuối cùng Diệp Thành cũng thoát ra được, hắn đẩy Lâm Thi Hoạ ra.



Lâm Thi Hoạ lảo đảo muốn bước tới, nhưng lại bị một bàn tay từ phía sau kéo lại.



“Làm càn!”