Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3321: “Ngươi được đó! Liếc mắt qua là đã rõ”








Người chuyển kiếp của Đại Sở đều cười tươi rói, bay ra khỏi tiên sơn.





Mặt đất bên ngoài tiên sơn đều là máu, tất cả đều là máu của kẻ mạnh Sâm La Điện, bảy mươi nghìn người bị tiêu diệt, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, túi đựng đồ đương nhiên không ít, pháp khí không còn nguyên vẹn đương nhiên cũng nhiều.



Đối với việc thu dọn chiến trường này, tu sĩ Đại Sở rất thành thạo.



Kiếp trước dưới sự lãnh đạo anh minh của Thánh chủ Diệp Thành, hầu hết đều là đánh đến đâu vơ vét tới đó.



Mà lúc này Diệp Thành đã dẫn Yên lão đạo và Long Nhất tới một toà Địa Cung.



Yên lão đạo cực kỳ có hứng thú với cái đầu sáng bóng của Long Nhất, nhìn một hồi lại có ý muốn tiến lên xoa vài cái, cảm giác chắc hẳn rất tuyệt.



Long Nhất bên này cũng đang quan sát Yên lão đạo, nhất là sau khi thấy bộ râu dài của ông ta, hắn cũng có một ý muốn tiến lên giật vài cái.



Nhìn nhau một hồi, hai người một người sờ đầu một người vuốt râu, ánh mắt nhìn đối phương đều có thêm ẩn ý, đều là người có nhãn giới cực cao, dường như họ đều nhìn ra điểm bất phàm ở đối phương.



“Có phải có cảm giác cùng chung chí hướng không?”, Diệp Thành hứng thú nhìn hai người.



“Như từng quen biết”, Long Nhất nghiêm trang nói.



“Chỉ hận gặp nhau quá muộn”, Yên lão đạo nói đầy ẩn ý.



“Ta thật sự rất thích hai người đấy”, Diệp Thành nói xong thì đưa Lâm Thi Hoạ đã bị phong cấm tới, phất tay giải trừ phong cấm cho cô ấy. Lâm Thi Hoạ vẫn điên điên khùng khùng như vậy, nhìn thấy gì cũng sợ, thân thể mỏng manh run lên, không ngừng tiến sát về phía Diệp Thành, bám chặt lấy cánh tay hắn.



“Đừng sợ”, Diệp Thành vỗ lên tay Lâm Thi Hoạ, mỗi lần thấy cô ấy như vậy là lòng hắn lại đau xót không giải thích được.



“Đúng như ngươi nói, thiếu một hồn ba phách”, Yên lão đạo nheo mắt.



“Ngươi được đó! Liếc mắt qua là đã rõ”, Long Nhất ngạc nhiên thốt lên.



“Ngươi là tàn hồn của Thái Hư Long Đế, hẳn là có thể nhìn ra lai lịch của ta”, Yên Lão Đạo ung dung nói: “Nếu đến chút đạo hạnh này còn không có thì lão đạo không cần phải hành nghề nữa”.



“Đúng là ta đã quên mất chuyện này”, Long Nhất vuốt cằm.



“Hai người hợp lực có nghĩ ra được cách gì không?”, Diệp Thành nhìn Long Nhất và Yên lão đạo với vẻ đầy hy vọng.



“Cần ngươi giúp đỡ”, điều khiến Diệp Thành kinh ngạc là Long Nhất và Yên lão đạo cùng đồng thanh nói ra câu này.



“Làm thế nào?”