Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3310: “Có thể thả ta ra trước không?”






“Hiểu lầm! Hiểu lầm!”



Diệp Thành đã hoàn toàn thành thực, hắn cười thật tươi nhìn mọi người.



“Không sao! Không sao!”





Sáu Thánh Nhân đứng thành một vòng tròn, ai nấy đều mỉm cười híp mắt nhìn Diệp Thành, đó là nụ cười rất không bình thường, Diệp Thành thấy mà lạnh cả sống lưng, cảm giác mình sắp bị đưa vào nồi hầm.



“Có chuyện gì thế?”



Âm thanh kinh ngạc vang lên từ một hướng trên hư thiên, nhóm Yên lão đạo đuổi theo tới nơi, thấy Diệp Thành bị trói thì sững sờ.



“Không có chuyện gì cả!”



Lão già béo cười to, sau đó vươn tay ngang trời, mấy người phía Yên lão đạo vừa đứng vững đã ngã xuống, đến khi đứng lên thì đã bị phong ấn.



“Lão phu nhẩm tính thấy chúng ta đã bị trói!”



Thái Ất Chân Nhân nghiêm trang nhìn dây thừng trói mấy người họ.



“Lão phu bấm đốt tay thấy ngươi tính rất chuẩn!”



Yên Lão Đạo cũng nghiêm túc nói.



“Lão phu cũng tính ra rồi, các ngươi đều là nhân tài!”



Lão già béo vuốt lông mày, nói với vẻ mặt đầy ẩn ý.



“Thật đáng xấu hổ!”



Vẻ mặt Diệp Thành như ăn phải phân, chưa đòi được túi đựng đồ đã đành, còn bị đánh một trận, bị đánh rồi còn bị trói, bị trói xong còn liên luỵ đến đồng bọn, có lẽ đây chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo, cực kỳ mất mặt.



“Về nhà!”



Cô Lam vuốt tóc rồi xách Diệp Thành bay về tiên sơn.



“Về thôi!”



Lão già béo chắp tay sau lưng, ngâm nga một điệu nhạc rồi cũng bay về tiên sơn, bốn Thánh Nhân còn lại cũng không rảnh rỗi, mỗi người xách một tên, lần lượt bay vào tiên sơn Tiên Nguyệt Cung.



Trở lại tiên sơn, nhóm Yên Lão ạo bị ném sang một bên.



Còn Diệp Thành thì bị đưa vào một đại điện, vẫn còn bị trói.



Sáu Thánh Nhân ngồi thẳng hàng, hứng thú nhìn Diệp Thành: “Bây giờ có thể thành thật nghe chúng ta nói chưa?”



“Có thể thả ta ra trước không?”, Diệp Thành ho khan.



“Không được”, một Thánh Nhân mặc áo bào trắng đáp lại ngay: “Cô Lam và Cô Nguyên nói nếu thả ngươi đi, muốn tìm ngươi nói chuyện lần nữa thì phải đuổi theo cả tám triệu dặm”.



“Dù vậy cũng chưa chắc đã đuổi kịp”, Cô Lam day đầu mày.



“Phải thừa nhận rằng ta chạy hơi nhanh thật”.



“Không nói nhảm với ngươi nữa, nói chuyện chính đây”, lão béo tên Cô Nguyên vuốt lông mày: “Mạch đạo tắc của thần nữ Tiên Nguyệt Cung ta có vấn đề, cần một loại huyết mạch đặc biệt để điều hoà”.

“Sao ông không nói sớm!”, Diệp Thành không khỏi nói.