Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 197





Bên này, Diệp Thành đã chạy tới Vạn Bảo Các ở nội môn.

Ô!  
Nhìn thấy Diệp Thành, Bàng Đại Xuyên đang nằm trên ghế nghỉ ngơi nhướng mày cười bảo: “Tiểu tử, lâu rồi không tới nhé! Thế nào, hình nộm của ngươi đã lên Huyền Cấp chưa?”  
“Đương nhiên rồi ạ”, Diệp Thành cười hì hì rồi đưa tờ giấy viết đầy chữ cho ông ta, trên đó có hơn một trăm loại linh thảo, đều là nguyên liệu cần thiết để luyện chế Hồn Linh Đan.

“Trưởng lão, con mua tất cả những thứ trên này”, Diệp Thành cười nói.

Bàng Đại Xuyên nhận lấy tờ giấy rồi liếc nhìn, không khỏi ngạc nhiên nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi mua nhiều linh thảo thế làm gì?”  
“Nấu canh uống ạ”.

“Coi như ta chưa hỏi gì”, Bàng Đại Xuyên tức giận đáp một câu rồi xoay người đi vào nội các.

Chẳng bao lâu, Bàng Đại Xuyên đã xách một túi đựng đồ ra, sau đó giơ ngón tay lên: “Tám mươi nghìn linh thạch”.

“Đắt thế ạ!”, Diệp Thành sửng sốt.

“Thế này mà còn chê đắt?”, Bàng Đại Xuyên lườm Diệp Thành, chỉ vào túi đựng đồ rồi bảo: “Ngươi biết không, trong này có mấy loại linh thảo cực kỳ quý giá, tám mươi nghìn đã là rẻ lắm rồi, lấy hay không tuỳ ngươi”.

“Con lấy”, Diệp Thành vẫn đưa túi đựng đồ chứa tám mươi nghìn linh thạch ra.


Diệp Thành nhận linh thảo xong cũng không đi ngay mà hơi nghiêng người về phía Bàng Đại Xuyên, nhỏ giọng hỏi: “Trưởng lão, con hỏi chút, nâng cấp hình nộm từ Huyền Cấp lên Địa Cấp cần bao nhiêu linh thạch?”  
“Cái này à!”, Bàng Đại Xuyên sờ cằm, nhẩm tính rồi trả lời: “Nguyên liệu dùng để nâng cấp cần hai triệu linh thạch, linh phù cần tám trăm nghìn linh thạch.

Hmm, tổng cộng khoảng hai triệu tám trăm nghìn!”  
Ừng ực!  
Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực.

“Hai triệu tám trăm nghìn mới chỉ là ước tính thôi”, thấy Diệp Thành như vậy, Bàng Đại Xuyên ung dung nói thêm.

“Trưởng lão, Khí linh phù là linh phù gì vậy?”, sau khi hết sốc, Diệp Thành nghi hoặc nhìn Bàng Đại Xuyên.

“Tụ linh phù cung cấp cho hình nộm linh lực, Huyền linh phù cho hình nộm sử dụng bí pháp huyền thuật, vậy thì Khí linh phù sẽ cho hình nộm khả năng ngự động binh khí”, Bàng Đại Xuyên giải thích: “Trong Khí linh phù có phong ấn binh khí, Khí linh phù cấp thấp phong ấn một binh khí, Khí linh phù cấp trung phong ấn hai binh khí, Khí linh phù cấp cao phong ấn ba binh khí.

Đương nhiên, Khí linh phù cấp độ khác nhau thì giá cả cũng khác nhau”.

“Là vậy à!”, Diệp Thành không khỏi xoa cằm: “Lại thêm kiến thức mới”.

“Dù hình nộm thi triển huyền thuật hay ngự động binh khí đều cần sự hỗ trợ của linh lực.

Vậy nên, sử dụng huyền thuật cần sự phối hợp giữa Tụ linh phù và Huyền linh phù, còn ngự động binh khí thì cần Tụ linh phù và Khí linh phù kết hợp.


Theo ta, trong ba loại linh phù này thì Tụ linh phù là quan trọng nhất, cũng như tu sĩ chúng ta, dù bí pháp của ngươi có phi thường nhường nào, binh khí của ngươi có bá đạo ra sao, nếu không có linh lực hỗ trợ thì cũng chẳng làm được gì”.

“Con đồng ý với điểm này”, Diệp Thành gật đầu, hắn lại nhớ đến Thiên Linh Chú, một khi linh lực của con người bị phong ấn thì sẽ chỉ là chú cừu non chờ bị làm thịt.

Sau khi cân nhắc, Diệp Thành lại nhìn Bàng Đại Xuyên: “Bàng trưởng lão, vậy từ Địa Cấp nâng lên Thiên Cấp sẽ tốn rất nhiều tiền đúng không?”  
“Đó không còn là vấn đề mà tiền có thể giải quyết nữa”.

“Là sao ạ?”, Diệp Thành gãi đầu.

Bàng Đại Xuyên lại lười biếng nằm xuống ghế tựa: “Những nguyên liệu nâng cấp đó trước nay luôn là vô giá, cho dù có người bán thì người bình thường cũng không mua nổi.

Hơn nữa cấm chế trong cơ thể hình nộm Thiên Cấp quá rườm rà, gần như không thể hoàn thành, tỷ lệ thành công gần như bằng không”.

“Khó vậy ạ?”, hai mắt Diệp Thành tròn xoe.

“Nếu không thì ngươi nghĩ sao?”, Bàng Đại Xuyên khoanh tay: “Tương truyền hình nộm Thiên Cấp có thể tự hấp thu linh khí của đất trời, nhưng phương pháp luyện chế này đã thất truyền từ đời chưởng giáo thứ bảy của ta rồi”.

“Tự hấp thu linh khí đất trời?”, Diệp Thành hơi kinh ngạc, hình nộm không có suy nghĩ mà lại có thể tự hấp thu linh khí đất trời, điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn.


Nghĩ đến đây, hắn không khỏi sờ cằm, con ngươi đảo qua đảo lại, dường như đang suy nghĩ gì đó: “Hình như hình nộm Tử Huyên của mình có thể hấp thu ánh trăng và ánh sao, có chút giống hình nộm Thiên Cấp”.

Diệp Thành không nói chuyện phiếm với Bàng Đại Xuyên nữa, hắn lẩm bẩm rồi ra khỏi Vạn Bảo Các.

Chỉ là Diệp Thành vừa ra khỏi cửa Vạn Bảo Các đã bị một nhóm người chặn lại.

Đám người này đều là những gương mặt quen thuộc, ai nấy mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, kẻ đi đầu chính là Tề Dương, đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông, thiếu gia nhà họ Tề ở Nam Cương, đường huynh của Tề Hạo!  
“Các ngươi đến Vạn Bảo Các mua đồ cũng… cũng phải đi cùng nhau hả?”, thấy bao nhiêu người nghiến răng nghiến lợi nhìn mình chằm chằm, Diệp Thành giả vờ ngạc nhiên hỏi.

Lời hắn vừa dứt, nhóm người đã lập tức trở nên nóng nảy, một số người đã lấy vũ khí từ trong tay áo ra.

Còn hỏi chúng mua đồ? Lão tử làm gì còn tiền để mua đồ nữa, mẹ kiếp!  
Nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng trong phút chốc Diệp Thành đã chết hơn trăm lần rồi.

Mà hơn một trăm tên này cũng khá thảm, đa số đều là đệ tử nội môn tham gia thử thách ở rừng hoang, khi ấy chúng đã bị Diệp Thành cướp sạch đồ, thời gian trước lại bị hắn cướp một lần nữa ở ngọn núi phía sau, e rằng ở đây ngoài Tề Dương, những người còn lại đã nghèo rớt mồng tơi.

“Ờm, ta đi trước nhé!”, bị bao nhiêu đôi mắt hung ác như sói dữ nhìn chằm chằm, Diệp Thành cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nói xong hắn định chui ra khỏi đám đông.

“Bọn ta đã đợi ngươi bao nhiêu ngày rồi, ngươi còn muốn đi?”, Diệp Thành còn chưa ra được khỏi đám người thì đám đông phía trước đã tiến lên một bước bao vây hắn, dáng vẻ như muốn đánh hội đồng, nếu không bị trói buộc bởi những quy tắc của môn thì chúng đã xông lên lâu rồi.

“Làm gì đấy? Các ngươi ăn no rửng mỡ à?”, thấy một đám nhãi ranh định đánh nhau trước cửa Vạn Bảo Các, Bàng Đại Xuyên lớn tiếng mắng chửi: “Muốn đánh thì đi chỗ khác, cút đi”.

Phải nói rằng lời của Bàng Đại Xuyên vẫn rất hữu dụng, đám đệ tử đang bao vây Diệp Thành lần lượt lùi về sau một bước.


“Ngươi có dám theo ta lên Phong Vân Đài không?’, Tề Dương đứng ra, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hung ác.

“Ngươi ở cảnh giới Chân Dương, ta không đánh với ngươi”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi, hắn không sợ Tề Dương, chủ yếu là không có thời gian đánh với hắn ta, bây giờ hắn chỉ muốn luyện đan.

“Sao? Ngươi sợ à?”, Tề Dương cười hiểm ác.

“Ừm, ta sợ rồi”, câu này của Diệp Thành làm cho Tề Dương tức muốn nội thương.

Dù ngươi có lợi hại hơn nữa nhưng lão tử không tiếp chiêu, chẳng lẽ ngươi còn có thể mặc kệ nội quy của tông môn mà đánh lão tử ở đây chắc?  
“Ngươi nghĩ ngươi trốn được nhất thời chứ trốn được cả đời sao?”  
“Ta…”, Diệp Thành đang định nói nhưng trong lòng lại không nhịn được khẽ ồ lên một tiếng, bởi vì vùng Đan Hải của hắn vừa rung lên, điều khiến hắn thấy lạ là không phải Tiên Hoả rung mà là Lôi Điện màu đen rung.

“Có bảo bối ư?”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm trong lòng, Lôi Điện màu đen và Tiên Hoả đều là linh vật của đất trời, có thể khiến Lôi Điện màu đen rung lên chắc chắn không phải vật phẩm bình thường.

Thấy Diệp Thành đồng ý, Tề Dương cười khẩy, sau đó cũng đi theo hắn.

Đám đệ tử phía sau cũng lần lượt đi theo.

Chẳng mấy chốc, chuyện Tề Dương và Diệp Thành sắp lên Phong Vân Đài đã truyền khắp nội môn Hằng Nhạc Tông, dấy lên một làn sóng lớn.

“Diệp Thành ăn no rửng mỡ à?”  
“Tề Dương là đệ tử thứ tám trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông chúng ta! Ai cho Diệp Thành dũng khí vậy?”  
“Không thua mới lạ”..