Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 159





“Không phải ngươi cho rằng vi sư là cô quả chứ?”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành.

Chậc!  
Diệp Thành xoa xoa mũi, lại lần nữa nhìn về phía cửa đá, tỏ vẻ tò mò với người đang tu luyện ở trong.

“Nhớ lời ta nói, ngày thương nếu không có sự cho phép của ta, cấm lại gần nơi này”, Sở Huyên nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt nghiêm khắc hiếm có: “Nơi này còn có phong ấn, nhưng không phải hoàn toàn ngăn cách mối liên hệ với thế giới bên ngoài, sự nhiễu loạn bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến người bế quan”.

“Cái này thì con hiểu”.

“Đi thôi”, Sở Huyên rất tự nhiên giơ bàn tay thon dài ra lôi cổ Diệp Thành lên rời khỏi đây.

Cuối cùng, Sở Huyên đưa Diệp Thành đến một khu rừng trúc, rừng trúc xanh rì, vân khí bao quanh, thông qua khe hở giữa các cây trúc có thể lờ mờ trông thấy một hàng  nhà trúc ở nơi rừng sâu.

“Sau này ngươi sẽ ở đây”, Sở Huyên chỉ vào căn nhà trúc nằm ở nơi xa.

“Nơi này rất tốt”, Diệp Thành mỉm cười, “không khí trong lành lại yên tĩnh, quả là một nơi tốt để tu luyện”.

“Hôm nay ngủ cho ngon đi, ngày mai bắt đầu tiến hành tu luyện ma quỷ”, Sở Huyên để lại một câu, cơ thể bắt đầu hư huyễn, sau đó thì biến mất khỏi tầm mắt Diệp Thành.

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, sải bước đi.

Quay về nhà trúc, Diệp Thành háo hức lấy ra cả trăm túi đựng đồ, còn những túi đựng đồ này thì chẳng phải bàn, chính là chiến lợi phẩm của hắn trong rừng hoang.

Không thể phủ nhận thử thách ở rừng hoang lần này khiến hắn thu về món hời hậu hĩnh, đặc biệt là bảo bối trong túi đựng đồ của Tả Khâu Minh, Khổng Tào và Giang Dương vô cùng phong phú, chỉ tính mình linh thạch thôi cũng có tới hơn sáu trăm nghìn rồi.

Ngoài những thứ này ra thì những thứ như Linh Thảo, Linh Đan, Binh Khí cũng không hề ít, chỉ duy nhất có điều khiến Diệp Thành phải thấy tiếc đó chính là trong túi đựng đồ của đám người này mặc dù có đủ huyền thuật nhưng đối với hắn mà nói, những thứ này có cũng được mà chẳng có cũng chẳng sao.


Cất túi đựng đồ đi, Diệp Thành chỉ để lại linh đan và linh dịch.

“Không biết số linh đan và linh dịch này có thể giúp ta tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên không?”, Diệp Thành lẩm bẩm, đem vài viên đan dươcj kết hợp với mấy lọ linh dịch cho vào miệng.

Linh đan linh dịch vào miệng nhanh chóng hoá thành linh nguyên thuần tuý, từng dòng nước tinh khiết chảy vào các kinh mạch, vì bị đánh quá nhiều nên để lại các vết thương sâu trên cơ thể, cũng nhờ có linh nguyên kia mà vết thương mới lành lại.

Cuối cùng, linh nguyên, linh đan, linh dịch hoá thành dần dần chảy vào vùng đan hải của hắn.

Lúc này, tiên hoả trong vùng đan hải bắt đầu cuộn lên, thế nhưng chỉ cần là linh nguyên chảy vào đan hải thì đều bị luyện hoá thành chân khí thuần tuý nhất.

Lúc này, khí tức của Diệp Thành không ngừng mạnh lên, tầng chắn ngăn hắn tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên cũng dần hiện lên.

“Tiến giới cho ta”, Diệp Thành khẽ rít lên, hắn dốc sức muốn đột phá khỏi tầng ngăn cách kia.

Có điều hắn đã quá xem nhẹ nó, tầng ngăn cách kia mặc dù trông có vẻ mỏng manh nhưng dù hắn đã xông phá vài lần vẫn không thể phá nó đi, ngược lại bản thân còn bị phản phệ ói ra máu.

“Ông đây không tin”, Diệp Thành nghiến răng, đôi mắt đỏ lừ, hắn rít lên qua kẽ răng.

“Phá cho ta”, sau tiếng hét, hắn tập trung sức mạnh lại lần nữa xung phá tầng ngăn cách đó.

Có điều, hắn vẫn không thể thành công.

Phụt!  
Lại lần nữa phun ra máu, sắc mặt Diệp Thành trông thật thê thảm, phản phệ gặp phải trong quá trình đột phá khiến kinh mạch toàn thân đau đớn.


Cuối cùng, Diệp Thành bỏ đi ý định cưỡng ép tiến giới này.

“Không phải mình chưa từng tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên, nhưng sao lần này lại khó vậy nhỉ?”, Diệp Thành lẩm bẩm nắm chặt tay.

Khi còn ở Chính Dương Tông, hắn đã đạt tới tu vi Nhân Nguyên thực thụ, từng có kinh nghiệm tiến giới tới cảnh giới này, hắn không nghĩ tiến giới tới cảnh giới Nhân Nguyên là việc làm gì đó khó khăn, thế nhưng hiện giờ đến vượt qua ải chắn này cũng thất bại khiến hắn khó hiểu.

“Lẽ nào là do mình tiến giới quá nhanh?”  
“Hay là căn cơ của ta quá hùng hậu, không đạt tư cách tiến giới?”  
“Hoặc vì dung lượng trong vùng đan hải quá lớn?”  
Diệp Thành ngồi đầu giường xoa cằm suy tư, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn từ bỏ.

Haiz!  
Sau tiếng thở dài, Diệp Thành lại lần nữa nhét một viên Hồi Huyền Đan vào miệng hồi phục lại thương thế do phản phệ gây ra.

Mất một canh giờ điều tiết, Diệp Thành mới hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong.

Diệp Thành đi tới bên cửa sổ, hắn nhìn những ánh sao lấp lánh trên bầu trời rồi lại nhìn cái vòng Nguyệt Cảnh Thất Tinh Hoàn.

Cái vòng này quả dị thường, sức mạnh của nó đè lên khắp cơ thể, cảm giác như trên vai có vật nặng tựa cả trăm cân, không chỉ có vậy, đến cả chân khí trong người cũng bị đè nén.

Trong tình trạng không sử dụng chân khí, Diệp Thành từ từ giơ tay lên, tiếp theo là thả lỏng cơ thể, cuối cùng hắn mới vung tay chân một cách khó khăn.

“Sức mạnh và tốc độ đều bị hạn chế, còn nặng hơn cả thanh Thiên Khuyết”, Diệp Thành sờ vào chiếc vòng trên tay, hắn thầm nhủ: “Có Nguyệt Cảnh Thất Tinh Hoàn kiểm soát, thực lực của mình đến cả sáu phần cũng khó phát huy”.

Mặc dù vậy, Diệp Thành vẫn cố gắng vươn vai, cố gắng thích nghi với cảm giác đeo chiếc vòng này.


Không biết từ bao giờ hắn mới dừng lại trong tình trạng mồ hôi đầm đìa.

Diệp Thành trèo lên mái nhà nhìn những rặng núi trong nội môn.

Quy định ở nội môn và ngoại môn Hằng Nhạc Tông mặc dù gần như tương đồng nhưng thực ra lại có điểm không tương đồng.

Trời còn chưa sáng, Diệp Thành vẫn đang say giấc thì đã bị Sở Huyên lôi dậy.

“Con vẫn chưa tỉnh”, bị túm lên như con chim non, Diệp Thành vùng vẫy liên hồi, mặt mày tối sầm cả lại.

“Đợi ngươi dậy thì đến sang năm”, Sở Huyên lườm Diệp Thành một cái, nói bằng giọng chẳng mấy dễ chịu.

Diệp Thành bị lôi đến diễn võ đài khổng lồ của Ngọc Nữ Phong.

Chẳng mấy chốc, Sở Huyên khẽ phất tay, một thanh niên mặc đồ đen xuất hiện trước mặt Diệp Thành.

Thanh niên này cao ráo, hơi gầy, đôi mắt không thần thái, khuôn mặt như lưỡi cày, lạnh lùng không hề để lộ cảm xúc, đứng thẳng người.

“Hình nộm?”, Diệp Thành nhìn thanh niên mặc đồ đen trước mặt.

“Nói chính xác thì đó chính là hình nộm Huyền Cấp, ngươi có thể gọi nó là Phong Ảnh”, Sở Huyên tìm đến một cái bàn đá, nhàn nhã ngồi thưởng trà, nói tiếp: “Thời gian dài tiếp theo nó sẽ bầu bạn với ngươi, nó sẽ cùng ngươi tu luyện”.

“Hình nộm huyền cấp?, Không phải là hình nộm ở cảnh giới Chân Dương tương đương với tu sĩ chúng con sao ạ?”, Diệp Thành nhìn sang Sở Huyên.

“Điều quan trọng nhất chính là nó có thể thi triển mật pháp huyền thuật”, Sở Huyên nói rồi không quên liếc mắt sang Diệp Thành.

“Có thể thi triển mật pháp huyền thuật sao?”, Diệp Thành sững người, hắn nheo mắt nhìn hình nộm Phong Ảnh trước mặt.

Thông qua Tiên Luân Nhãn, Diệp Thành có thể nhìn được huyền cơ bên trong cơ thể hình nộm Phong Ảnh, cơ thể của hình nộm này hơn hẳn hình nộm nhân cấp, vả lại trong cơ thể nó còn có hai đạo linh phù huyền diệu, trong đó một đạo linh phù phong ấn linh lực, đạo linh phù còn lại phong ấn mật pháp huyền thuật.


“Đúng là kỳ diệu”, Diệp Thành xoa xoa cằm, trong lòng hắn thầm nhủ rồi sẽ có ngày hắn tạo ra một đạo linh phù đặt vào trong cơ thể Sở Huyên, như vậy thì Sở Huyên cũng có thể thi triển mật pháp huyền thuật rồi.

Roẹt!  
Diệp Thành còn đang mải suy tư thì Sở Huyên đã ra mệnh lệnh tấn công cho hình nộm Phong Ảnh.

Phong Ảnh không hổ là hình nộm huyền cấp, tốc độ cực nhanh, giống như cái tên của nó vậy, nhanh như gió, chỉ cần ra tay là đã ra tung luôn đại chưởng ấn.

Thấy vậy, Diệp Thành điều khiển chân khí trong vùng đan hải, đẩy chân khí vào tay.

Bôn lôi!  
Sau tiếng hô, Diệp Thành đánh ra một chưởng đấu lại với hình nộm Phong Ảnh kia.

Rầm!  
Hai chưởng giao nhau vang lên tiếng nổ to như sấm.

Ở một phía, hình nộm Phong Ảnh vẫn chưa di chuyển nhưng Diệp Thành đã bị một chưởng của nó đánh cho lảo đảo lùi về sau ba, bốn bước mới đứng yên.

“Hình nộm huyền cấp quả nhiên mạnh”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn chỉ cảm thấy tê từ tay tới vai, mới chỉ một đòn mà hắn đã lép vế thấy rõ, mặc dù Diệp Thành bị Nguyệt Cảnh Thất Tinh Hoàn làm giảm sức mạnh nhưng cũng không thể xem thường thực lực của hình nộm Phong Ảnh được.

Vút!  
Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì phía đối diện hình nộm Phong Ảnh đã kết ấn như người thật, trong cơ thể nó chân khí cuộn trào, từng đường kiếm ảnh huyễn hoá ra vang lên âm thanh “vút, vút” sắc lạnh vô cùng, số lượng nhiều đến mức khiến người ta sởn da gà.

Sau đòn đối kháng, Diệp Thành lùi về sau.

“Chết tiệt”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn định đứng dậy phản công nhưng ngặt nỗi Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn làm giảm sức mạnh khiến thực lực của Diệp Thành không vận nổi sáu phần, huống hồ đối thủ hiện giờ của hắn lại là một hình nộm huyền cấp.

Bịch!  
Phía đối diện, Phong Ảnh lại lần nữa ra tay, đánh ra một chưởng ảnh khổng lồ khiến Diệp Thành bay đi..