“Sao, huynh sợ à?”, Tiêu Tương nghiêng đầu, mỉm cười duyên dáng.
“Ta… Ta sợ đêm ngủ bị bọn họ trói đem bán”.
“Không phải còn có ta sao?”, Tiêu Tương cười rất quyến rũ, hai má thoáng ửng hồng, Lăng Tiêu nhìn mà say mê. Đây là lần đầu tiên Tiêu Tương cười như vậy với hắn, nếu không phải đây là chốn đông người thì có thể hắn đã nhào tới rồi.
Bên này, nhìn cảnh tượng xót xa ấy, phía Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt đều ho khan, nhìn lên bầu trời vô tận rồi bắt đầu xuống núi như không có chuyện gì.
Sau khi họ đi, phía Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cũng đi, trước khi đi còn không quên nhìn Diệp Thành với vẻ thương hại.
Không biết tới lúc nào, phía Tư Đồ Nam và Tạ Vân mới lau mồ hôi, vuốt tóc, vai kề vai cùng xuống núi, trên mặt dường như đang viết một chữ rất to: Đã!
A!
Chẳng mấy chốc, trên Ngọc Nữ Phong vọng lại tiếng hô ngạc nhiên của Sở Linh, chỉ một thoáng thất thần, Diệp Thành đã bế cô vào lầu các.
Nghe thấy tiếng kêu của Sở Linh, phía Hùng Nhị vừa xuống núi lại nhanh nhẹn quay người, nhưng họ còn chưa leo lên để xem cảnh trực tiếp thì Ngọc Nữ Phong đã bị một lớp kết giới khổng lồ bao phủ.
Đúng là súc sinh!
Tên nào cũng nhìn Ngọc Nữ Phong đang đung đưa nhịp nhàng rất có tiết tấu với ánh mắt gian tà, không khỏi thốt lên một câu đầy ẩn ý sâu xa.
Ban đêm, Diệp Thành tinh thần phấn chấn bước ra khỏi Ngọc Nữ Phong, trên mặt hiện rõ chữ sung sướng, mà Sở Linh đã chìm vào giấc ngủ say sau khi làm chuyện ấy với hắn.
Làm chuyện chính thôi!
Diệp Thành gọi Đại La Thần Đỉnh ra, nhìn thẳng vào Thái Hư Cổ Long đang bị phong ấn trong đan hải của Doãn Chí Bình.
“Này, ta sẽ gọi ngươi là Long Ngũ”, Diệp Thành cười ung dung nhìn Thái Hư Cổ Long: “Ngũ ca, thương lượng chút đi!”
“Muốn giết thì giết, lòng vòng làm gì!”, Thái Hư Cổ Long hừ lạnh, trong mắt tràn đầy sát khí khát máu, hơn nữa Diệp Thành có thể cảm nhận được oán niệm và ác niệm của nó còn nhiều hơn Thái Hư Cổ Long của Thanh Vân Tông.
“Đừng! Ngươi phải biết ngươi là một nhân tài, mà ta lại rất quý trọng nhân tài đó”.
“Loài người đáng kinh, ta không có gì để nói với ngươi”.
“Nào nào nào, để ta”, Diệp Thành còn chưa lên tiếng khuyên nhủ thì một người với cái đầu sáng loáng, mặt mũi tím bầm đã bước tới, đây chẳng phải Long Nhất sao?
“Là ngươi”, Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình nheo mắt, thoáng chốc đã nhìn thấu thân phận Long Nhất.
“Là ta, là ta”, Long Nhất sờ cái đầu trọc của mình, xách Doãn Chí Bình ra khỏi Đại La Thần Đỉnh.
Sau đó không còn chuyện của Diệp Thành nữa, vì Long Nhất và Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình lại dùng ngôn ngữ đặc thù của tộc Thái Hư Cổ Long để nói chuyện, liến thoắng không ngừng.
Không biết đến lúc nào, Long Nhất mới sờ đầu, ra dấu đã thành công với Diệp Thành.
“Ta bảo này, dành chút thời gian dạy ta ngôn ngữ của tộc Thái Hư Cổ Long các ngươi đi!”, Diệp Thành xoa xoa tay nhìn Long Nhất.
“Được! Khi nào ngươi giúp ta theo đuổi được Tâm Tâm thì ta sẽ dạy ngươi”, Long Nhất để lộ hai hàm răng trắng bóc, nói đến Tâm Tâm, hắn ta còn chảy máu mũi, hơn nữa còn là chảy máu mũi một bên.
“Ta nên xử lý hắn trước thì hơn!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn Doãn Chí Bình.
Sau đó Diệp Thành xắn tay áo, hai tay chắp lại, từng làn tiên hoả bao quanh sau đó đánh vào phong ấn nhìn có vẻ cổ quái và kỳ lạ ở bụng dưới của Doãn Chí Bình.
Hắn đã từng làm chuyện này nên rất quen thuộc.
Ngay sau đó, phong ấn ở bụng dưới Doãn Chí Bình sáng lên, từng đạo phù văn tự di chuyển rồi xếp thành hàng.
Phá!
Diệp Thành hô lên một tiếng, xé ra một góc nhỏ trên phong ấn.