Nghe vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang Diệp Thành, đặc biệt là Tiêu Tương, khí chất của cô thay đổi rõ rệt, sát khí lạnh băng không thể kiềm nén, những người khác cũng như vậy, sát khí của bọn họ đối với Doãn Chí Bình đã tới mức không thể kiềm chế lại.
Diệp Thành thấy vậy nên không thể không lôi Đại La Thần Đỉnh ra, Doãn Chí Bình bị nhốt trong đó cứ thế bị Diệp Thành đánh thức.
“Doãn Chí Bình”, Tiêu Tương và Lăng Tiêu một người cầm Mạc Tà kiếm, một người cầm Can Tướng kiếm sát phạt về phía trước Đại La Thần Đỉnh.
“Lão tử đợi ngày này lâu lắm rồi”, Hùng Nhị cũng nghiến răng cầm gậy lang nha, khí thế thay đổi rõ rệt.
“Tên chó má nhà ngươi”, Tư Đồ Nam cũng rút sát kiếm ra, khí thế sục sôi.
“Nợi máu phải trả bằng máu”, Tạ Vân cầm theo sát kiếm, Hoắc Đằng cầm đại chuỳ, Hổ Oa cầm côn sắt, Tịch Nhan cầm lăng sương kiếm, những người khác về cơ bản đều như vậy, trong ánh mắt bọn họ hiện lên cái nhìn lạnh lùng, bọn họ bị Doãn Chí Bình hại thảm hại và giờ cũng đã đến lúc tính sổ với hắn rồi.
“Các ngươi…”, Doãn Chí Bình vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, nhìn thấy quá nhiều khuôn mặt quen thuộc nên hắn chợt thẫn thờ, trên khuôn mặt rõ vẻ không sao tin nổi, hắn không thể ngờ nổi những người này vẫn còn sống.
“Doãn Chí Bình, nhìn thấy bọn ta có vui không?”, Diệp Thành hào hứng nhìn Doãn Chí Bình.
“Diệp Thành”, sau khi nhìn thấy Diệp Thành, Doãn Chí Bình kinh ngạc, sắc mặt hắn tôi độc hẳn lại, tiếng gào thét vang vọng khắp đại đỉnh, “ta là chưởng giáo của Hằng Nhạc, ngươi dám đụng đến ta?”
“Vậy chi bằng ngươi xem lại xem đây là đâu đi đã”, Diệp Thành trả lời tuỳ hứng.
Nghe vậy, Doãn Chí Bình vô thức nhìn xung quanh, khi nhìn thấy từng cảnh tượng quen thuộc, trong đôi mắt hắn rõ vẻ khó tin: Ngọc Nữ Phong.
Đây là Ngọc Nữ Phong, là Hằng Nhạc Tông!
Doãn Chí Bình như thể hiểu ra điều gì đó.
“Thật xin lỗi, khi quyết đấu với ngươi người của ta vô tình nên đã đoạt lại được Hằng Nhạc Tông rồi”, Diệp Thành lấy ra vò rượu vừa nhâm nhi vừa thong thả nói.
“Không thể nào, không thể nào”, Doãn Chí Bình giống như con chó điên gào thét.
“Có gì mà không thể”, Diệp Thành nhướng vai, “ồ đúng rồi, quên mất không nói với ngươi chín phân điện của Hằng Nhạc Tông đã bị chúng ta đoạt về, trong trận hỗn chiến tam tông những người bị diệt không phải thuộc dòng chính của chưởng môn sư bá mà đều là người của ngươi, không sai, mọi thứ đều do chúng ta đứng sau, còn điện chủ của chín phân điện lúc này đang trong địa lao đợi ngươi đoàn tụ đấy”.
“Các ngươi…”, Doãn Chí Bình trố mắt, mặt mày tôi độc, mãi tới lúc này hắn mới tỉnh mộng, hắn tự nhận là người nắm đại cục nhưng sự thực chứng minh hắn mới là người bị chơi khăm.
“Ngươi cho rằng ta liều mạng đoạt lấy Thái Hư Long Kiếm của ngươi là vì điều gì?”, Diệp Thành vẫn chậm rãi lên tiếng, hắn nhìn Doãn Chí Bình rồi cười mỉa mai: “Ngươi cho rằng ta không biết đó là lệnh bài chưởng giáo Hằng Nhạc sao? Vậy thì ngươi đánh giá ta quá thấp rồi đấy. Có lệnh bài chưởng giáo, người của ta mới thuận lợi vào được chín phân điện của Hằng Nhạc, từ đó kiểm soát Hằng Nhạc, bất ngờ như vậy không biết ngươi có hài lòng không?”
A…!
Doãn Chí Bình lại lần nữa gào thét điên cuồng hơn, mặt mày méo mó, trông hắn không khác gì ác ma, hắn muốn cử động nhưng lại bị trói buộc, hắn thua rồi, thua thảm hại, mất chức chưởng giáo, hắn mất cả chín phân điện, thua cả Hằng Nhạc vào tay Diệp Thành.