Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1513




“Đan Thánh Diệp Thành?”



“Hắn… Hắn vẫn sống?”



“Sát thần Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành, họ… họ là cùng một người?”, vẻ mặt mọi người trong phút chốc trở nên vô cùng đặc sắc.





“Đan Nhất, có… có phải ta nhìn nhầm không?”, Đan Thần ở trong đám đông mấp máy môi hỏi, vẻ mặt đờ đẫn.



“Có… Có lẽ thế!”, Đan Nhất ở bên cạnh cũng mở miệng, nhìn thanh niên đang đứng trong kết giới với vẻ mặt không thể tin được.



“Tần Vũ chính là Diệp Thành”, Đan Thần chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cảnh tượng hiện giờ thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.



Trong lúc nhất thời, Đan Thần và Đan Nhất kích động run lên, với định lực và thân phận của họ mà cũng không khỏi thẫn thờ. Sao họ có thể ngờ được sát thần Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành của họ, còn chuyện gì kích động hơn chuyện này nữa?



“Tần… Tần Vũ là Diệp Thành”, Huyền Nữ ngơ ngác nhìn Diệp Thành, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, cả người như bị sét đánh, tê dại mất tri giác.



Nhìn một lúc cô ta bất giác đưa tay lên che miệng, không ngờ chàng thanh niên trên bục luyện đan khiến người cao ngạo như cô ta phải tâm phục khẩu phục và ngưỡng mộ vẫn còn sống.



“Diệp Thành, là huynh sao?”, nhìn Diệp Thành trong kết giới, hai mắt Lạc Hi mờ đi, khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt, vì người mà cô bé luôn nhung nhớ vẫn còn sống…



“Bây giờ ta đã biết vì sao đêm đó hắn lại đánh chúng ta rồi”, Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân và Ly Chương đều ho khan, cảm thấy toàn thân lạnh toát, nhìn trộm tỷ tỷ của hắn tắm sao lại không bị đánh cho được? Không phải bốc phét chứ chính bọn hắn cũng không dám tin mình vẫn còn sống mà đứng ở đây.



“Thật sự là huynh”, Cơ Tuyết Băng nữ cải trang nam ngây người nhìn Diệp Thành, nhìn một lúc rồi bật cười, cười mãi cười mãi đôi mắt đẹp dâng trào nước mắt.



Mặc dù ngay từ khi gặp lại Diệp Thành ở hố thần cô ta đã loáng thoáng có cảm giác, nhưng sau khi khuôn mặt ấy hiện lên, cô ta vẫn như rơi vào cõi mộng, cảm giác như mộng như ảo khiến cô ta không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo ảnh.



“Đời này ta còn có thể kề vai tác chiến với huynh không? Để ta có thể yên tâm giao quãng đời còn lại của ta cho huynh”, Cơ Tuyết Băng cười trong nước mắt, ánh mắt đầy phức tạp và tự giễu. Mặc dù họ đã là quá khứ nhưng có thể nhìn người ấy từ xa cũng đã là món quà mà trời cao ban cho cô ta rồi.



“Thật sự không ngờ đấy!”, vẻ mặt Từ Nặc Nghiên cũng thay đổi liên tục.



Nói xong cô ấy còn quay sang nhìn Cơ Tuyết Băng, sau khi thấy đôi mắt ngấn lệ của cô ta thì vẻ mặt lại trở nên thảng thốt: “Ngươi… Sao ngươi lại khóc?”



“Diệp… Diệp Thành”, ở một nơi khác, nhìn khuôn mặt góc cạnh điển trai của Diệp Thành, Thượng Quan Ngọc Nhi ngây người tại chỗ. Khuôn mặt đó quen thuộc đến mức đã khắc sâu vào tim cô, theo năm tháng cũng không phai mờ.



“Diệp Thành của ta…”, hai hàng lệ rơi xuống, cô vô thức đưa tay lên hướng về phía Diệp Thành, như có thể chạm tới khuôn mặt mệt mỏi của hắn qua kết giới, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên khuôn mặt ấy. Cô nhìn không chớp mắt, chỉ sợ cảnh tượng trước mặt sẽ từ ký ức trở thành hồi ức khi mình chớp mắt.



“Sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành”, Thượng Quan Hàn Nguyệt với vẻ khó tin đan xen giữa kinh ngạc và phức tạp, sao cô ta có thể ngờ rằng hai anh hùng hào kiệt lại là cùng một người.



“Thảo nào hắn cướp túi đựng đồ rồi lại trả lại mình, thảo nào hắn không tiếc hi sinh tinh nguyên cũng phải cứu mình”, trong đôi mắt đẹp của Thượng Quan Hàn Nguyệt đầy vẻ phức tạp. Người trong lòng hai tỷ muội đều là anh hùng cái thế, một người là sát thần, một người là Đan Thánh, họ đều tên là... Diệp Thành.



“Dạ… Dạ Nhi”, người Hạo Thiên Huyền Chấn run lên bần bật, trong đôi mắt sáng suốt đã ngấn lệ, làm mờ đi tầm mắt của ông, nhưng trong nước mắt lại ánh lên bóng dáng thẳng tắp của người kia.



Giống như những người khác, sao ông có thể ngờ con mình vẫn còn sống, sao ông có thể ngờ con mình lại chính là sát thần Tần Vũ, càng không ngờ anh hùng cái thế giúp Hạo Thiên thế gia của ông vượt qua khó khăn