Cảnh tượng trận chiến rất lớn, ầm vang cả đất trời, kết giới chấn động mạnh, kinh thiên động địa.
“Vạn Kiếm Quy Nhất, Vạn Kiếm Triều Tông, Tiên Thiên Canh Khí, Trận Đồ Bát Quái, Phong Thần Quyết…”, nhìn trận đại chiến trong kết giới, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng hơi đờ ra: “Tần Vũ, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?”
“Sao… Sao lại có nhiều sự trùng hợp đến vậy?”, Thượng Quan Ngọc Nhi ở nơi khác ngây người nhìn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Thành, vẻ mặt cũng liên tục ngẩn ngơ.
“Các ngươi có thấy Tần Vũ rất giống một người không?”, Hằng Nhạc Chân Nhân lên tiếng, sau đó nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Thông Huyền Chân Nhân lâu thêm một giây.
“Rất giống… Diệp Thành”, mọi người hít sâu một hơi.
Vẻ mặt Thông Huyền Chân Nhân lúc này đã cực kỳ u ám, nhất là khi nghe thấy tên Diệp Thành, ông ta liền cảm thấy tức giận không giải thích được, chính người tên Diệp Thành ấy đã động chạm đến tôn nghiêm của ông ta hết lần này đến lần khác.
“Mọi người có phát hiện điều gì không…”, không chỉ họ mà phía Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông cũng đều nheo mắt.
“Tất cả đều là thần thông mà khi xưa Diệp Thành sử dụng”.
“Cực kỳ giống luôn!”
“Là ai, rốt cuộc ngươi là ai?”, Doãn Chí Bình trong kết giới đang chiến đấu với Diệp Thành gào thét điên cuồng, hai mắt đỏ như máu phát ra tia sáng gớm ghiếc, thấy bao nhiêu thần thông quen thuộc mà bá đạo như thế khiến hắn ta chợt nhớ tới kẻ thù mà hắn ta căm ghét nhất.
“Vậy ngươi nghĩ ta là ai?”’, Diệp Thành cười bỡn cợt.
“Ta sẽ tự tay tháo bỏ mặt nạ của ngươi”, Doãn Chí Bình gầm lên, mang theo sát khí quét ngang bầu trời, Thái Hư Long Ấn giáng xuống, sau đó Thái Hư Chỉ xuyên thủng không gian, Bát Bộ Thiên Long từ chín hướng bao vây lao về phía Diệp Thành.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành khịt mũi, ra chiêu mạnh mẽ mà bá đạo, Bát Hoang Quyền dung hợp rất nhiều bí pháp chống lại Thái Hư Long Ấn của Doãn Chí Bình, sau đó một chưởng đánh ra tám đạo long ảnh màu vàng ngăn lại Bát Bộ Thiên Long, kiếm Lục Mạch Thần Thông thoáng chốc nghiền nát Thái Hư Chỉ.
Bùm! Ầm!
Bí thuật mạnh liên tục va chạm tạo ra chấn động quá lớn, hư không cũng suýt sụp đổ.
A!
Doãn Chí Bình gầm thét, bay ngược lên bầu trời, đứng vững trong hư vô.
Keng!
Sau tiếng kiếm rung, một thanh sát kiếm xuất hiện trong tay hắn ta.
Sức mạnh long hồn cuồn cuộn được đẩy vào đó, sau khi được sức mạnh long hồn trút vào, thanh sát kiếm càng rung lên mãnh liệt hơn, thần quang chói loá không ngừng hội tụ.
Lại là chiêu này!
Diệp Thành cười khẩy, hít sâu một hơi rồi nhẩm niệm, triệu gọi tiên hoả bảy màu và thiên lôi màu vàng.
“Chân hoả bảy màu, thiên lôi màu vàng!”
“Biết nhiều thần thông của Diệp Thành như vậy, không ngờ còn đồng thời có cả chân hoả và thiên lôi?”
“Sao… Sao ta cảm thấy họ là cùng một người nhỉ?”
Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thành, rất nhiều người đều muốn chạy lên tháo bỏ mặt nạ của hắn, bởi vì lúc này hắn có quá nhiều điểm giống với người mà họ đang nghĩ tới.