Khi hắn còn chưa trở thành kí chủ, vẫn chỉ là thủ đồ của Giới Luật Đường ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, trong cuộc so tài ngoại môn, hắn từng bị cách đánh này hại tới mức thê thảm, còn tên đệ tử đánh hắn thảm hại tên là Diệp Thành.
Cảnh tượng này và lúc đó sao lại giống nhau đến vậy, hôm đó hắn không còn sức mà đánh lại, hôm nay gặp cách đánh này hắn cũng phải bất lực.
Còn dám thể hiện nữa không?
Diệp Thành bật cười, hắn tấn công liên tiếp, càng đánh càng hung hãn, nắm đấm màu vàng kim vô cùng mạnh mẽ, mỗi đấm đều mang theo sức mạnh vô song.
A…!
Doãn Chí Bình gằn lên, hắn không ngừng lùi về sau thế nhưng sau mỗi bước lùi lại, hắn còn chưa kịp đứng vững thì Diệp Thành đã sát phạt đến, mỗi lần đều thi triển mật thuật nhưng đều bị đánh lùi, gặp phải phản phệ khủng khiếp.
Phụt! Phụt! Phụt!
Máu tươi liên tục bắn vọt, Doãn Chí Bình lúc này trông vô cùng thảm hại, trên người đâu đâu cũng là chưởng ảnh, chưởng ấn, dấu chân và vết thương chẳng chịt.
“Cách đánh này…”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng nhìn mà thẫn thờ, cảnh tượng này sao lại quen thuộc đến thế, chẳng phải cô ta cũng từng phải chịu thiệt bởi cách đánh này sao? Và người thanh niên đánh cô ta thảm hại tên là Diệp Thành.
“Cách…cách đánh này”, ở một hướng khác, nhìn Diệp Thành đại triển thần uy, trong đôi mắt đẹp của Thượng Quan Ngọc Nhi chợt nhoà đi, khi ở trận so tài tam tông, cô ta cũng ở hiện trường, cô ta cũng từng chứng kiến bí thuật đánh cận thân bá đạo này.
“Ngọc Nhi, xem ra con cũng có cảm giác này”, ở bên, Thượng Quan Bác vuốt râu nói ý tứ.
“Sao vậy ạ? Sư thúc và sư muội từng thấy cách đánh này rồi sao?”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nhìn Thượng Quan Bác và Thượng Quan Ngọc Nhi.
Nghe vậy, Thượng Quan Bác không nói gì, chỉ có Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên khẽ mím môi, “Diệp Thành của muội cũng thông thạo bí pháp này”.
“Đây…đây là cách đánh thế nào”, khi cả ba người đang trò chuyện thì những tu sĩ ở tứ phía đều tỏ vẻ khó hiểu.
“Nếu làm không tốt thì Tần Vũ còn có thể lấn lướt”, rất nhiều người cười nói.
“Tên ngu độn Doãn Chí Bình, đúng là uổng phí khả năng chiến đấu mạnh mẽ”, phía này, Gia Cát Vũ chép miệng, “khả năng chiến đấu mạnh mẽ nhưng thuật chiến đấu gần lại chẳng ra sao”.
“Thuật chiến đấu gần, tên nhóc Tần Vũ kia cũng không phải ngốc mà”, Đan Thần mỉm cười ôn hoà, “thuật chiến đấu gần huyền diệu như vậy, lại thêm cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ khiến tu sĩ càng phát huy được tối đa sức mạnh”.
“Như vậy thì Thái Hư Long Kiếm của Doãn Chí Bình dù có bá đạo cũng không thể thi triển được rồi”, Đan Nhất mỉm cười lên tiếng.
“Khả năng mạnh mẽ như vậy, không biết khả năng luyện đan thế nào”, Đan Thần lên tiếng.
“Dù có mạnh cũng không thể mạnh hơn Diệp Thành được”, Đan Nhất khẽ cười và lắc đầu sau đó nhìn sang nhóm Vi Văn Trác, “trước đây các con biết nhau, vậy đã từng thấy chân hoả của Tần Vũ chưa?”
“Đương nhiên chúng con thấy rồi”, Trần Vinh Vân lập tức lên tiếng: “Con nói ra chắc các vị tiền bối không tin, chân hoả của tên tiểu tử đó có bảy màu”.
“Bảy…bảy màu?”, lúc này không chỉ Đan Thần, Đan Nhất, Huyền Nữ mà đến cả Lạc Hi cũng bất giác ngẩng đầu tròn mắt nhìn.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, sắc mặt của Thông Huyền Chân Nhân tối sầm cả lại, ông ta thầm nhủ lần này nếu dành chiến thắng trở về thì nhất định sẽ rèn luyện khắc nghiệt Doãn Chí Bình thuật chiến đấu gần.
So với ông ta thì mấy vị lão tổ khác lại có cảm giác đặc biệt.
Không biết vì sao khi nhìn thấy Doãn Chí Bình bị Tần Vũ đánh cho sưng vêu mặt mũi trong kết giới, trong lòng bọn họ lại có cảm giác vô cùng thoải mái.