Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1492




“Nhất định trên người hắn”, Dương Đỉnh Thiên vẫn quả quyết, “còn nữa, lệnh bài chưởng giáo Hằng Nhạc không đơn thuần chỉ là lệnh bài, nó còn là một món binh khí, không có hình thái cố định”.



“Sư bá, hay là người nói chi tiết hơn một chút đi, cho con có thể có mục tiêu chắc chắn”, Diệp Thành vội lên tiếng.





“Lệnh bài chưởng giáo là một loại lệnh bài được làm từ thần thiết đặc biệt”, Dương Đỉnh Thiên không vòng vo, cứ thế nói vào trọng điểm: “Đó là loại thần thiết do Tị Tổ của Hằng Nhạc Tông năm xưa đi du ngoạn có được, tương truyền đến từ thiên ngoại và được gọi với cái tên Cửu Huyền Thần Thiết”.



“Cửu Huyền Thần Thiết?”, Diệp Thành cau mày, quả thực hắn chưa từng nghe nói tới loại thần liệu này chứ đừng nói là từng nhìn thấy.



“Tiểu tử, thiết kiếm của ta có lẽ con cũng đã từng trông thấy”, như thể biết được thắc mắc trong lòng Diệp Thành, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng: “Nó chính là thanh kiếm dùng Cửu Huyền Thần Thiết đúc thành”.



“Nếu như người nói vậy thì con hiểu rồi”, trong đôi mắt Diệp Thành chợt loé lên thần quang.



Thế rồi hắn bất giác mở mắt nhìn Doãn Chí Bình đang tiến lại gần, cuối cùng hắn nhìn vào thanh Thái Hư Long Kiếm trong tay Doãn Chí Bình vì thanh kiếm đó cùng chất liệu với thanh kiếm của Dương Đỉnh Thiên.



Nói thẳng ra thì thanh kiếm trong tay Doãn Chí Bình chính là lệnh bài chưởng giáo Hằng Nhạc hoá thành.



“Ta nói mà”, Diệp Thành cười lạnh lùng, “chẳng trách mà uy lực của nó mạnh hơn rất nhiều so với thanh Thái Hư Long Kiếm trước kia, hoá ra là do lệnh bài chưởng giáo hoá thành, Doãn Chí Bình, ngươi biết nhiều đấy”.




“Có thể tìm được thì tìm, nếu không thể tìm được thì không cần phải miễn cưỡng”, lời của Dương Đỉnh Thiên lại lần nữa vang lên.



“Không cần ạ, con đã tìm thấy rồi”, Diệp Thành nhếch miệng cười.







Bịch!



Khi Diệp Thành đang nói chuyện thì Doãn Chí Bình đã đạp tan hư không bằng một đạp, thế nhưng hắn lại không tiến công mà ngược lại còn đững sừng sững ở đó, nhìn Diệp Thành trong bộ dạng thảm hại.



Vút! Vút! Vút!



Có thể nghe ra thanh Thái Hư Long Kiếm trong tay hắn không ngừng vang lên tiếng vút vút, có tiếng rồng gầm, cũng có thiên âm đại đạo đan xen, chốc chốc còn có thể trông thấy dị tượng huyền diệu.



“Tần Vũ, có phải ngươi giác ngộ được gì đó rồi không?”, Doãn Chí Bình mỉa mai, giọng nói của hắn vang vọng khắp đất trời, hai hàm răng trắng bóc hiện ra kinh người.



Hừ!



Diệp Thành cứ thế ngó lơ tên này, đôi mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào thanh Thái Hư Long Kiếm trong tay Doãn Chí Bình.



Đã biết Thái Hư Long Kiếm chính là lệnh bài chưởng giáo Hằng Nhạc thì hắn đương nhiên phải dốc hết sức bằng mọi cách có được nó, và phương pháp hắn nghĩ tới chính là cận chiến.



Hắn chỉ có thể cận chiến mới có thể đoạt được thanh Thái Hư Long Kiếm trong tay Doãn Chí Bình, nếu như đánh cận chiến thì uy lực của thanh kiếm này sẽ rất khó triển khai.

Vả lại quan trọng hơn cả đó là đây chính là sở trường của Diệp Thành, có cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo, nếu như bị hắn đánh cận chiến thì đó chắc chắn là ác mộng của đối thủ.