Bịch!
Khi những chiếc quần hoa bay rợp trời, Diệp Thành bị một chưởng của Doãn Chí Bình đánh bay đi, cả cơ thể lộn nhào mấy vòng trong hư không.
“Tần Vũ, ta lấy mạng của ngươi”, Doãn Chí Bình sá phạt đến, Thái Hư Long Kiếm trong tay vung ra, chém ra một đạo kiếm mang, cả hư không nứt lìa bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành cứ thế đứng lại, hắn lật tay lấy ra Bá Long Đao, hai tay cầm đao giơ qua đầu.
Bang!
Ngay lập tức, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, một kiếm của Doãn Chí Bình cứ thế chém mạnh vào Bá Long Đao, Diệp Thành ngay lập tức bị ép tới mức lảo đảo, hầu họng chợt thấy khái, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
“Uy lực của nhát kiếm này sao lại mạnh như vậy được?”, Diệp Thành thầm mắng chửi, không phải hắn chưa từng thấy uy lực của thanh Thái Hư Long Kiếm mà Doãn Chí Bình cầm nhưng hôm nay hắn thực sự nhận ra uy lực của nó vượt ngoài phạm vi mà hắn có thể trụ được.
Vút!
Tiếng kiếm lại vang lên lần nữa, Doãn Chí Bình vung thanh Thái Hư Long Kiếm, một kiếm tiếp tục trảm vào hư không, uy lực của nó rõ ràng vô cùng bá đạo, kể cả là Diệp Thành cũng không dám khinh xuất đối đầu.
“Không đúng”, Diệp Thành liên tục bị chèn ép, hắn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào thanh Thái Hư Long Kiếm của Doãn Chí Bình.
“Đây không phải là thanh Thái Hư Long Kiếm trước kia, bề ngoài của nó chỉ giống với thanh kiếm Thái Hư Long Kiếm mà thôi”, Diệp Thành nhìn ra được manh mối.
Nói rồi hắn bước ra một bước, né tránh đòn hiểm hóc của Doãn Chí Bình còn đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Doãn Chí Bình.
Dù cách xa như vậy nhưng hắn lại như nghe ra được tiếng kiếm sắc lạnh vang lên, bên trong nó còn có tiếng rồng gầm, nếu nghe kĩ thì còn có thể nghe ra thiên âm đại đạo giao hoà, còn có cả ma lực mê hoặc tâm tính con người.
“Hắn lấy đâu ra chú kiếm thần thiết mạnh như vậy?”, Diệp Thành nheo mắt, hắn nhìn thấu nhiều bí mật hơn, uy lực của thanh Thái Hư Long Kiếm này mạnh như vậy chứng tỏ nguyên liệu để đúc ra nó phải nghịch thiên.
“Thanh kiếm đó mạnh quá”, không chỉ Diệp Thành mà những người xem trận chiến ở tứ phương cũng nhận ra điều này, bọn họ chăm chú nhìn thanh Thái Hư Long Kiếm trong tay Doãn Chí Bình.
“Uy lực mạnh như vậy, không phải người thường có thể ngăn lại được”.
“Không phải là thanh Thái Hư Long Kiếm trước kia”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng nheo mắt, cô và Diệp Thành giống nhau, từng giao chiến với Doãn Chí Bình nên đương nhiên nhìn ra thanh kiếm này không phải là Thái Hư Long Kiếm trước đó.
“Sư huynh, thanh kiếm đó của Doãn Chí Bình …”, vài lão tổ của Chính Dương Tông nhìn sang Chính Dương Lão Tổ.
“Đúng như mọi người đoán”, Chính Dương Lao Tổ lãnh đạm lên tiếng.
“Tiểu tử được lắm, suýt chút nữa thì ta đã nhìn nhầm rồi”, ở một hướng khác, Thanh Vân Lão Tổ bật cười lạnh lùng, ông ta cũng nheo mắt nhìn vào thanh kiếm của Doãn Chí Bình.
“Sư huynh, lai lịch của thanh kiếm đó khủng khiếp lắm sao”, ở một bên, vài lão tổ của Thanh Vân lần lượt nhìn sang Thanh Vân Lão Tổ.