Bùm! Đùng! Đoàng!
Khi mọi người di chuyển, màn đêm cũng dần chào đón ánh bình minh, ánh mặt trời ấm áp bắt đầu chiếu xuống mặt đất.
Loạn Cổ Thương Nguyên bây giờ đã trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Nhìn ra xa, bóng đen trên mặt đất giống như tấm thảm màu đen, còn bóng đen trên hư không thì giống như lớp màn màu đen bao phủ bầu trời.
Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành đang ngồi khoanh chân ở chính giữa hư không vẫn đang vùi đầu lau Bá Long Đao đầy gỉ sét của mình, phớt lờ ánh nhìn từ mọi hướng.
“Linh Chân Thượng Nhân đến rồi”, lúc này không biết là ai hô lên như thế.
Nghe thấy cái tên này, Diệp Thành đang lau Bá Long Đao bất giác ngẩng đầu nhìn về một hướng.
Hắn nhìn thấy Linh Chân Thượng Nhân đang từ hư không phía xa đáp xuống, ông ta vẫn tự cao tự đại như trước, khi mọi người từ tứ phương chắp tay cúi đầu hành lễ, ông ta chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
Cái gì là chính, cái gì là tà?
Không biết tại sao khi nhìn thấy Linh Chân Thượng Nhân, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên câu này.
Giờ phút này, từng cảnh tượng ngày đó hiện lên trước mắt hắn, chính Linh Chân Thượng Nhân kẻ tự cho mình là chính phái, ra vẻ trang nghiêm đạo mạo dạy hắn cách phân biệt chính đạo và tà đạo.
“Linh Chân, khi nào có thời gian ta sẽ cùng ông thảo luận lại vấn đề chính tà một lần nữa”, đột nhiên trong mắt Diệp Thành loé lên một tia lạnh lẽo.
“Trời ơi! Người của Đan Thành”, ngay sau đó có tiếng hô ngạc nhiên vang lên, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, ai cũng tập trung vào Đan Thần, Đan Nhất, Huyền Nữ và Lạc Hi đang chầm chậm từ hư không đi đến.
“Đan Thần đạo hữu, lâu ngày không gặp, dạo này có khoẻ không?”, rất nhiều vị tu sĩ già đã bắt đầu chắp tay chào hỏi.
“Đa tạ các vị đạo hữu vẫn nhớ”, Đan Thần nở nụ cười ôn hoà, sau đó chuyển ánh nhìn sang Diệp Thành.
Tình cờ là Diệp Thành cũng đang nhìn sang.
Ánh mắt hai người giao nhau, Diệp Thành thì không sao, nhưng Đan Thần lại khẽ cau mày.
“Đó chính là Tần Vũ!”, Đan Nhất ở bên cạnh cũng nhìn Diệp Thành. Như hai người, Huyền Nữ và Lạc Hi cũng thế, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Diệp Thành, họ đều có cảm giác vô cùng kỳ lạ.
“Người của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc cũng đến rồi”, sau đó lại có tiếng hô vang, ánh mắt mọi người lại tập trung về một hướng.
Ở đó có ba vị trưởng lão chậm rãi bước vào, ai cũng khí thế hùng hực, phía sau còn có Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi.
“Hắn chính là Tần Vũ ạ?”, vừa dừng lại, Thượng Quan Ngọc Nhi đã nóng lòng nhìn vào khoảng hư không chính giữa, cô thật sự muốn biết anh hùng cái thế nào đã chiếm được trái tim tỷ tỷ nhà mình.
Cũng như phía Đan Thần, sau khi nhìn thấy Diệp Thành, cô cũng có một thoáng thất thần, nhất là khi ánh mắt giao nhau, một cảm giác quen thuộc khác thường chợt hiện lên khiến cô muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Đó là người của Hạo Thiên thế gia ở Bắc Sở à?”, lại có người khác ngạc nhiên hô lên.
Nghe thấy tên gia tộc này, Diệp Thành không khỏi dời tầm mắt, hắn nhìn thấy mấy người đang từ từ đi về phía này, cuối cùng ánh mắt hắn dừng trên người Hạo Thiên Huyền Chấn, vẻ mặt có hơi phức tạp.