Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1360




“Khốn kiếp”, cao thủ của Chính Dương Tông gầm thét rung trời, đi được nửa đường lại rẽ về hướng khác, tới núi Hoa Sơn.



“Đây không phải một nhóm muốn gây sự đấy chứ?”, mà người vừa rời khỏi Khung Sơn lại nhao nhao tiến về phía Hoa Sơn.



“Khả năng cao là cùng phe với Tần Vũ”, có vị tu sĩ già ung dung vuốt râu lên tiếng.





“Không phải đâu!”, có người nói ra ý kiến khác: “Bây giờ Chính Dương Tông đã hạ lệnh truy nã hắn khắp thiên hạ, hắn không dám gây chuyện nữa đâu. Ta nghĩ chắc là kẻ thù của Chính Dương Tông lấy danh Tần Vũ để gây chuyện”.



“Có thể là người của Thanh Vân Tông hoặc Hằng Nhạc Tông đấy”, có người vừa ngự kiếm, vừa sờ cằm suy đoán: “Bắt Hàn Tuấn là người của Thanh Vân Tông, lần này chắc là người của Hằng Nhạc Tông, mà cũng có thể bắt Hàn Tuấn là người của Hằng Nhạc Tông, còn lần này là người của Thanh Vân Tông, ta nghĩ là vậy”.



“Cũng hợp lý đấy”, ý kiến này được rất nhiều người ủng hộ.



“Lại có thêm hai triệu linh thạch nữa”, trong khu vườn nhỏ của thành cổ, Diệp Thành cầm theo một cuốn sổ nhỏ, vừa lẩm bẩm vừa đánh dấu một dòng trên đó: “Ghi kỹ lại, về phải nộp hết”.



Sau khi xong việc, Diệp Thành lại phát hiện Cơ Tuyết Băng đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.



“Cô lại nhìn ta làm gì? Thật sự không phải ta làm”, Diệp Thành bày ra vẻ mặt vô tội: “Hôm nay ta đâu có ra ngoài, đừng chuyện gì cũng đổ cho ta. Có con tin đáng tiền như cô, ta còn bắt bọn họ làm gì? Cô nói xem có lý không?”



Cơ Tuyết Băng không nói gì, nhưng trong mắt lại viết rõ: Ngươi đừng nguỵ biện, có nguỵ biện thêm nữa cũng vô dụng.



Xuỳ!



Diệp Thành lắc đầu, không đồng tình.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Bên này, trời đất xung quanh Hoa Sơn đã nổ ầm ầm, có lẽ là người tới xem quá đông, khí thế quá mạnh nên hư không không chịu nổi.



Lần này, người ngồi trên phiến đá là một lão già gian giảo, ngoài Cổ Tam Thông còn ai vào đây nữa.



Còn người mà ông ta bắt chính là nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ của Chính Dương Tông, nhìn kỹ lại thì chẳng phải là Hoa Vân – đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông ư?



Ưm! Ưm!



Miệng Hoa Vân bị nhét một chiếc tất thối, mặt đỏ bừng, nước mắt ầng ậc, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì ngạt.



“Đừng sợ, ta không phải tên mặt dày Tần Vũ kia, nhận tiền xong sẽ thả ngươi”, Cổ Tam Thông nhẹ nhàng vỗ vai Hoa Vân, rõ ràng là bắt cóc nhưng trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng, hiền từ.



Lại nhìn Hoa Vân, hắn ta đã bị doạ sợ đến mức toàn thân nổi da gà, bởi vì khi bắt cóc hắn ta, người này cũng nở nụ cười như thế.



Rầm! Bùm!



Ngay sau đó, nửa khoảng hư không nổ tung, cao thủ của Chính Dương Tông ùn ùn kéo đến, khí thế ngút trời, lửa giận đùng đùng, cắn răng nghiến lợi.

“Các hạ, Chính Dương Tông không thù không oán với ngươi, tại sao lại bắt đệ tử nhà ta?”, một lão già mặc áo bào tím của Chính Dương Tông bước lên trước hỏi, vẻ mặt u ám đáng sợ.