“Ngoài đệ tử của Thanh Vân Tông ra thì còn có vài tản tu nữa”, Lý Tinh Hồn nói tiếp, “những người này chúng ta quen được khi ở Bắc Sở, có vài người còn là đệ tử trên bảng phong vân, còn tính cách của bọn họ thì Diệp sư huynh yên tâm, ngày mai ta sẽ gọi bọn họ tới”.
“Đệ tử trên bảng phong vân, đúng là nhân tài, mau, có bao nhiêu ta thu nhận bấy nhiêu”, Diệp Thành vô mông, mừng quýnh, bọn họ đều là nhân tài, là thống soái tam quân, hiện giờ hắn cũng chỉ thiếu nhân tài mà thôi.
“Vâng, vậy giờ chúng đệ đi luôn”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn vu vẻ quay đầu chạy đi.
Sau khi hai người rời đi, Diệp Thành lại mỉm cười vì hắn sắp thu nhận thêm được nhiều nhân tài.
Không lâu sau đó, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn phất tay lấy ra hai cơ thể người chết.
Hai người này tướng mạo trông khá giống nhau, đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Tề Chấn Sơn và Tề Chấn Hải của nhà họ Tề ở Nam Cương sao?
Hôm đó khi đi ứng cứu nhà họ Hùng, thu hoạch lớn nhất của Diệp Thành chính là hai cơ thể ở cảnh giới Chuẩn Thiên này.
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Dưới bầu trời, mọi vật im lặng, chim không kêu, chuột không trộm thức ăn.
Khu vườn nhỏ của thành cổ cũng yên tĩnh như vậy, hơn nữa còn yên tĩnh đến mức kỳ dị, kỳ dị đến mức rùng rợn.
Bên kia, Cơ Tuyết Băng ngồi dưới gốc cây linh quả, hai mắt lạnh băng nhìn chằm chằm một hướng, tuy đan hải bị cấm chế, không có chút linh lực nhưng sát khí vẫn thoát lan.
Bên này, Diệp Thành tìm một góc nhỏ ngồi xổm ở đó, hai tay che mặt, trông như phạm phải tội gì, da mặt hắn dày như thế mà lúc này cũng xấu hổ, khả năng ăn nói mồm mép tép nhảy như hắn mà lúc này cũng không thể giải thích được.
Kẻ chuyên đi gài bẫy người khác cũng có lúc bị bẫy lại, cả đời anh minh mà lại bị bẫy đến mức chỉ còn lại bốn từ ‘không biết xấu hổ’.
“Làm cô ta!”
Thái Hư Cổ Long vẫn đang la hét, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
“Cút!”
Diệp Thành lại chửi, nếu lúc này Thái Hư Cổ Long ở bên cạnh thì hắn sẽ không chút do dự đánh cho tóc tên này từ ngôi ba bảy lệch về ngôi ba tám.
Xuỳ!
Thái Hư Cổ Long ngoáy tai, phản bác: “Mỹ nữ đó, mỹ nữ tuyệt thế bị ngươi lừa, thế mà ngươi còn chê mình chịu thiệt cái gì! Mặt mũi cũng chẳng cần còn giả vờ trong sáng cho ai xem?”
“Được rồi, ngươi chờ đó cho ta”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo, khí huyết bỗng chốc dâng trào, sức chiến đấu mạnh mẽ truyền đến chín phân thân.
Ngay sau đó, chín phân thân vẫn đang hấp thu đại địa tinh nguyên trên đại địa linh mạch đều nhảy dựng dậy.
Tiếp nữa, chín phân thân đào một cái lỗ trên mặt đất, bắt đầu cởi quần, để lộ từng cây gậy vừa to vừa thẳng.
Cuối cùng, trong thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông vang lên tiếng nước chảy, ồ không, chính xác hơn là tiếng đi tiểu.
Mẹ kiếp!
Ngay lập tức, tiếng gào thét inh ỏi vang vọng khắp thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông, lần này Thái Hư Cổ Long bị tưới đẫm, mùi hương thì… Chậc chậc chậc!