Trong lầu các, Diệp Thành lại dùng một tay xoa cằm, một tay gõ gõ xuống mặt bàn trông vô cùng gian giảo, hai mắt hắn láo liên đảo đi đảo lại. Hắn đang trầm tư suy nghĩ, hắn là chủ soái của ba quân, bất cứ việc gì cũng phải suy tính đến, chỉ cần một lần lơ là bất cẩn sẽ phải chịu kết cục cay đắng.
“Sự đê tiện của con người mới là vô địch, giờ ta mới hiểu ý của câu nói này”, thế rồi trong thần hải của Diệp Thành vang lên tiếng tặc lưỡi của Thái Hư Cổ Long: “Ngươi đúng là một tên tiện nhân”.
“Đê tiện một tí cũng được, quan trọng là thực tiễn”, Diệp Thành vẫn thản nhiên, “trận hỗn chiến của tam tông đánh xong rồi ta phải tìm việc gì đó cho bọn họ làm mới được, không khiến bọn họ thay đổi sự chú ý thì có rất nhiều việc chúng ta không tiện ra tay”.
“Chiêu này hay đấy”, Thái Hư Cổ Long nhướng tai: “Hiện giờ Chính Dương Tông còn đang lo lắng, tâm trí đâu đi điều tra trận hỗn chiến của tam tông, hiện giờ bọn họ đều dồn mọi sự tập trung lên ngươi và Cơ Tuyết Băng”.
“Cho nên thể diện thì không cần nhưng tiện nhân thì vẫn phải đóng vai”.
“Vậy ngươi định xử lý Cơ Tuyết Băng thế nào?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành.
“Phế”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, cứ thế lên tiếng.
“Ngươi nhẫn tâm?”
“Chuyện này không liên quan gì đến nhẫn tâm cả”, Diệp Thành vòng tay sau gáy nằm xuống giường, “vẫn là câu nói đó, vì để tránh không gặp phải kẻ địch mạnh trên chiến trường sau này, có một số việc nhất định phải làm, ngươi cũng từng nói làm thống soái của ba quân không được mềm lòng mà, nếu mềm lòng thì phải trả giá bằng cả núi thây biển máu”.
“Ngươi học nhanh đấy”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, ánh mắt nó đã thay đổi hoàn toàn.
“Chẳng còn cách nào khác, vì chiến tranh quá tàn khốc”.
“Chỉ cần là người có thể bắt sống được Tần Vũ thì thưởng chín mươi triệu linh thạch, một trăm viên linh đan năm vân, một nghìn viên linh đan bốn vân, một nghìn món thượng phẩm”.
Sáng sớm, trời vừa sáng, chín đại điện của Chính Dương Tông đã liên tục lan truyền tin tức này.
Tin tức này như được chắp thêm cánh lan truyền khắp Đại Sở khiến cho Đại Sở vừa im ắng được trong một đêm đã lại lần nữa sục sôi.
“Thưởng nhiều như vậy, xem ra Tần Vũ đúng là đã chọc tức Chính Dương Tông rồi”, bên trong tửu lâu, người ta bàn tán xôn xao.
“Có điều muốn bắt sống được Tần Vũ lại không đơn giản như vậy”, có người trầm ngâm: “Hiện giờ, với khả năng chiến đấu không hề tầm thường của hắn thì sẽ được liệt vào hạng thứ hai trên bảng Phong Vân, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không bắt nổi hắn”.
“Xem ra Đại Sở sắp náo loạn rồi”.
“Haiz, mạng của ta từ bao giờ lại đáng tiền như vậy chứ?”, bên trong tiểu viên cổ xưa, nghe tiếng bẩm báo của Chu Ngạo, Diệp Thành bất giác giật mình.
“Huynh lừa người ta thảm như vậy, không tìm huynh tính sổ mới lạ”, Chu Ngạo tặc lưỡi, “cho nên sau này ít ra khỏi cửa thôi, không biết có bao nhiêu người đang nhăm nhe vào huynh đâu”.
“Ta sợ bọn họ không nhằm nổi ta đâu”, Diệp Thành cười thản nhiên, “thế nhưng mà muốn có cái mạng của ta thì phải trả giá bằng máu”.
Vả quả là như vậy, sau khi Chính Dương Tông truy sát Diệp Thành khắp Đại Sở, có rất nhiều người manh động, tên nào tên nấy đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ẩn thế, cũng có rất nhiều kẻ ở cảnh gới không Minh liên kết lại với nhau để thử vận may, quan trọng đó là món tiền thưởng mà Chính Dương Tông đưa ra quả thực rất hấp dẫn.