“Vì sao ta phải giết các ngươi?”, Diệp Thành nhướng vai: “Con người ta ân oán rõ ràng, ngươi và ta đều là những kẻ bất hạnh”.
Đều là những kẻ bất hạnh
Nghe câu này, cả hai tên tỏ vẻ vô cùng bi thương.
Đúng vậy, bọn họ đều là những người không may mắn, đều bị kí chủ hãm hại, bị tông môn ruồng bỏ, bị truy sát tới Bắc Sở rồi lại bị truy sát tới Nam Sở trong mấy tháng trời nên cả hai vô cùng mệt mỏi.
So với Diệp Thành thì cả hai còn đỡ, mặc dù ngày hắn bị truy sát cả hai tên này không có mặt nhưng bọn chúng có thể tưởng tượng được cảnh tượng thảm thiết của Diệp Thành tới mức nào.
Hiện giờ gặp lại Diệp Thành, cả hai trỗi lên sự cảm khái.
Từng là đệ tử ưu tú trong cuộc so tài tam tông nhưng thực lực của Diệp Thành lại khiến bọn chúng không khỏi ngưỡng mộ.
“Thanh Vân gặp nạn mà các ngươi không đi giúp sao?”, thấy cả hai trầm ngâm, Diệp Thành mỉm cười nói.
“Giúp?”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cười thê thảm, “là Thanh Vân Tông bỏ rơi chúng ta, nơi đó đã không còn là nhà của chúng ta nữa rồi, bảo vệ vùng đất bi thương này không còn ý nghĩa gì nữa”.
“Thật sự không quay về sao?”, Diệp Thành hào hứng nhìn cả hai tên.
“Không về nữa, cũng không thể quay về như xưa nữa”, cả hai người lắc đầu, vẻ mặt mang theo sự oán thán.
“Vậy tốt, sau này đi theo ta”, Diệp Thành mỉm cười: “Tiểu gia đây sẽ đưa hai ngươi đi chinh chiến khắp thiên hạ”.
“Chinh…chinh chiến khắp thiên hạ?”, cả hai tên thẫn thờ, năm từ này không thể nói bừa được, từ xưa đến giờ, Đại Sở cũng chỉ có vua mới dám nói ra những từ này.
“Sao thế, không tin vào thực lực của ta à?”, Diệp Thành lại lần nữa cười nói, hai tay hắn lần lượt đặt lên vai hai tên kia, tiên hoả xuất hiện, giúp cả hai luyện hoá chú ấn bên trong cơ thể.
“Không phải ta không tin, là thế này…”
“Vậy ta nói cho các ngươi nghe bí mật này”, Diệp Thành lại lần nữa cười nói, đem nhiều mật hạnh ngưng tụ thành truyền âm thần thức đẩy vào trong đầu hai tên này.
Thế rồi ánh mắt của cả hai người kia lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, bọn chúng từ kinh ngạc biến thành ngỡ ngàng rồi từ ngỡ ngàng biến thành điềm nhiên vì mật hạnh mà Diệp Thành truyền cho bọn chúng khiến bọn chúng cảm thấy vô cùng khó tin.
“Ca, chúng ta theo huynh”, ngay lập tức, cả hai tên gật đầu dứt khoát.
“Vậy mới phải cứ, đi theo ta không sai đâu”, Diệp Thành toét miệng cười, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn có khả năng không tồi, từng là đệ tử chân truyền thứ nhất và thứ hai của Hằng Nhạc Tông, hai nhân tài như vậy đương nhiên là phải thu nhận rồi.
“Chinh chiến khắp thiên hạ, nghĩ thôi cũng cảm thấy hưng phấn rồi”, cả hai lần lượt hít vào một hơi thật sâu, hồi phục lại trạng thái ban đầu vì sức mạnh mà Diệp Thành có khiến bọn chúng nhìn thấy được tương lai tươi sáng.
“Này, tự chọn đi, không phải khách sáo”, phía này, Diệp Thành đem một đống linh thạch và một đống mật pháp cổ quyển đưa ra.
“Cho…cho chúng đệ sao?”, cả hai nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Với người của mình ta chưa bao giờ khách sáo”, Diệp Thành bật cười để lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Hay, hay lắm”, cả hai tên mừng rơn, sáng mắt nhìn đống binh khí và mật pháp cổ tông, với khả năng quan sát của chúng đương nhiên có thể nhìn ra được sự bất phàm của những bảo bối này, bọn chúng sao có thể ngờ nổi Diệp Thành lại hào phóng đến mức này, vinh hành thế này cho dù là ở Thanh Vân Tông ngày trước cũng chẳng bao giờ đến lượt chúng.