“Đêm nay cho dù là quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông có thể diệt được Thanh Vân Tông hay không thì thế cân bằng ở Nam Sở chắc chắn cũng bị phá vỡ”, ở bên, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu lên tiếng.
“Điều này đối với Viêm Hoàng mà nói chính là một cơ hội”, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười lên tiếng.
“Chiến tranh với quy mô lớn thế này, đúng là tam tông ăn no rửng mỡ rồi”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, phía trước màn thuỷ mạc khổng lồ vang lên tiếng tặc lưỡi.
“Sự thất sách trong chiến lược của Hằng Nhạc Tông định sẵn thế cục ở Nam Sở sẽ có sự thay đổi lớn”, Đông Hoàng Thái Tâm khoanh tay trước ngực điềm tĩnh lên tiếng.
“Càng nói càng bực mình”, Phục Nhai bất lực lắc đầu, “nếu như lúc này người làm chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông là tiểu tử Diệp Thành kia thì có lẽ đêm nay phía bị tấn công là Chính Dương Tông mới phải”.
“Đây là mệnh rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ phất tay thu lại màn thuỷ mạc.
“Chưởng giáo, chín phân điện của Thanh Vân Tông đã bị tán công toàn bộ, trận đại chiến vô cùng khốc liệt, chín phân điện bị nhấn chìm cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi”, bên trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, một người mặc y phục đen quỳ dưới nền đất, chưởng giáo trong lời nói của hắn không phải ai khác mà chính là Doãn Chí Bình.
Lại nhìn sang Doãn Chí Bình, đúng như Diệp Thành đoán trước, trước mặt hắn ta là một bàn tiệc rượu, lúc này hắn đang nhàn nhã thưởng rượu, vả lại mỗi bên còn ôm một mĩ nữ xinh như hoa.
“Thú vị lắm”, Doãn Chí Bình cười tôi độc, vẻ mặt rất hưởng thụ.
“Chưởng giáo, chúng ta ẫn phải đề phòng Chính Dương Tông. Thanh Vân Tông bị đánh tan thì mục tiêu tiếp theo của bọn chúng chính là Hằng Nhạc Tông”, ở bên, một lão già tóc bạc thận trọng lên tiếng.
“Binh mã của Hằng Nhạc Tông mạnh mẽ có gì mà phải sợ Chính Dương Tông? Nực cười”, Doãn Chí Bình mặt mày vẫn thàn nhiên, hắn càng cười tôi độc hơn, trong ánh mắt có ánh nhìn u ám hiện lên: “Ai diệt ai cũng chưa chắc đâu”.
Cũng giống với hắn ta, bên trong đại điện của Chính Dương Tông cũng được bày sẵn một bàn tiệc rượu, Thành Côn nhàn nhã ngồi đó cười tôi độc y như Doãn Chí Bình: “Doãn Chí Bình, ta thích ngươi rồi đó”.
Rầm! Bịch! Đùng!
Khi tứ phương còn đang xôn xao thì trận hỗn chiến của chín phân điện ở Thanh Vân Tông vẫn tiếp tục diễn ra, một điện đấu với hai điện, Thanh Vân Tông đương nhiên ở thế yếu, có điều bọn họ vẫn cố gắng cầm cự chờ đợi quân chi viện của tông môn.
Ở phân điện thứ chín, Cơ Tuyết Băng tung một chưởng khiến Triệu Thanh bị đánh lùi về sau, còn phía Diệp Thành, hắn bị chín tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong cùng bắt tay đối đầu với một mình hắn.
Đột nhiên Cơ Tuyết Băng chợt cau mày vì chiến đấu càng lâu, nếu quân chi viện của Thanh Vân Tông sát phạt tới thì chiến cục sẽ nhanh chóng xoay chuyển.