Đạo thần quang thứ ba đánh chuẩn vào kiếm Thiên Khuyết, bắn ra tia lửa sắc bén lạ thường.
Lần này, Diệp Thành lại bay ra ngoài, một ngụm máu phun ra, hai cánh tay hắn máu chảy đầm đìa, chấn động mạnh mẽ khiến không gian biến dạng, công thể của hắn bị thương nặng, xương cốt bị vỡ hơn nửa, mặt nạ Quỷ Minh trên mặt cũng tan tành thành tro ngay tại chỗ.
Bùm!
Hắn bay ngược lại, va vào một ngọn núi lớn khiến nó sụp đổ.
“Người này mạnh thật đấy!”, Hồng Trần Tuyết và Chung Giang biến sắc, nhìn về một hướng trong hư vô với vẻ kiêng kỵ.
Với khả năng quan sát của họ đương nhiên có thể nhìn thấy người ra chiêu không ở trong hư không, một đòn cái thế ấy đến từ nơi rất xa, rất xa, nhưng dù vậy cũng đủ kinh người, sức chiến đấu của Diệp Thành không yếu nhưng cũng thua ngay tại chỗ.
“Rút!”
Điều khiến họ bất ngờ là hai cảnh giới Chuẩn Thiên chiến đấu với mình đã dẫn thanh niên áo đen đang trọng thương rút lui, trốn vào không gian hư vô rồi biến mất trong tích tắc.
Thấy vậy, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết từ hư không đi xuống, đến nơi Diệp Thành bị ngã.
Hai người xuống đến nơi cũng là lúc Diệp Thành loạng choạng bò ra khỏi đống đá vụn, toàn thân hắn đẫm máu.
Chung Giang bước về phía trước.
Nhưng khi Hồng Trần Tuyết nhìn thấy mặt Diệp Thành thì sững sờ tại chỗ.
Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Phi kiếm khổng lồ vẫn như trường hồng di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Trên phi kiếm, Diệp Thành khoanh chân ngồi xếp bằng, trong cơ thể không ngừng vang lên những tiếng răng rắc, khả năng hồi phục bá đạo của Man Hoang Luyện Thể liên tục nối liền những đoạn xương bị gãy của hắn.
Chung Giang ngồi bên cạnh hắn cảm thán không ngớt, thầm nói khả năng hồi phục của Diệp Thành thật đáng sợ.
Ở bên kia, vẻ mặt Hồng Trần Tuyết rất kỳ lạ, bà ngơ ngác nhìn Diệp Thành không chớp mắt, hai mắt mê ly, nhìn một cách đắm say.
Bên này, Diệp Thành đã cựa cơ thể không chỉ một lần, bị Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm như vậy, khiến hắn đều không được tự nhiên.
“Sư huynh, lẽ nào huynh không phát hiện hắn rất giống một người sao?”, không biết đến lúc nào Hồng Trần Tuyết mới lẩm bẩm một câu.
“Đương nhiên là giống”, Chung Giang vuốt râu: “Hắn thật sự giống hệt sư tôn”.
Nghe giọng điệu không hề bất ngờ của Chung Giang, Hồng Trần Tuyết bất giác quay đầu lại nhìn ông, thử dò hỏi: “Sư… Sư huynh đã biết từ lâu rồi sao?”
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hồng Trần Tuyết, Chung Giang sững người: “Sao thế? Sư muội không biết ư?”