“Thánh chủ Viêm Hoàng đời này kém cỏi vậy sao?”, trong bóng tối dần dần xuất hiện một đôi mắt u ám, trong đêm đen đáng sợ, tiếng cười nham hiểm ấy mang đầy vẻ giễu cợt và đùa bỡn.
Phụp!
Trong không gian lạnh lẽo, Diệp Thành bị đóng đinh trên vách đá cổ, hắn rút chiến mâu đang cắm trong cơ thể ra.
Phụt!
Sau khi rút chiến mâu, Diệp Thành lảo đảo suýt ngã từ hư không xuống, hắn phun ra một ngụm máu, lúc này vết thương vẫn còn toát ra ánh sáng u tối, làm tan tinh khí của hắn, khiến cho tốc độ lành vết thuơng diễn ra cực chậm.
“Mẹ nó chứ”, Diệp Thành thầm mắng, khoé miệng lại trào máu, nếu vừa nãy không sơ suất thì hắn cũng không dễ dàng trúng chiêu.
“Lão tử chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn thế này kể từ khi xuất đạo đâu”, Diệp Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước.
Ở đó, một người mặc áo choàng đen chậm rãi đi ra, quanh thân có hắc khí bao quanh, cực kỳ lạnh lẽo, đôi mắt u ám dưới màn đêm đen trông vô cùng đáng sợ.
“Cảnh giới Linh Hư à, ngươi thật sự quá yếu”, người áo đen nở nụ cười nham hiểm, từ giọng nói có thể nghe ra là một lão già, giọng vừa già vừa lạnh.
Hơn nữa, lời ông ta vừa dứt, cây chiến mâu màu đen trong tay Diệp Thành rung lên dữ dội, thoát khỏi tay hắn bay về phía lão già áo đen, dường như đó là binh khí được luyện chế đặc biệt, là một loại sát khí có linh trí cực cao.
Diệp Thành không vì chiến thương bay ra mà động thủ, hắn nhìn về một phía khác.
Ở đằng kia, Hồng Trần Tuyết và Chung Giang mỗi người đều đang đấu với một người mặc áo đen, với khả năng quan sát của hắn đương nhiên có thể nhìn ra hai người áo đen đều có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, thân ảnh đều vô cùng kỳ lạ, ra tay dứt khoát, mỗi một chiêu thức đều là đại chiêu tuyệt sát, ngay cả Hồng Trần Tuyết và Chung Giang cũng phải thận trọng.
“Sát Thủ Thần Triều”, Diệp Thành thầm nói trong lòng.
Hắn nhìn ra được hai người bọn họ đều là tu sĩ giỏi ám sát, khả năng ám sát vô cùng mạnh mẽ, mà những điều này khiến hắn chỉ có thể nghĩ đến Sát Thủ Thần Triều.
“Còn có tâm tư lo lắng cho họ sao?”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì phía đối diện có một cơn gió lạnh ập tới, lão già áo đen cầm chiến mâu chầm chậm bước đến, mỗi bước đi, cơ thể ông ta sẽ trở nên hư ảo hơn, thần thông kỳ dị như vậy khiến Diệp Thành bất giác nheo mắt.
“Bí thuật không gian sao?”, mắt trái của Diệp Thành gần như nheo lại thành một đường, có thể thấy thân thể của lão già áo đen sở dĩ trở nên hư ảo là vì hư ảnh không ngừng khúc xạ xuyên qua không gian.
Keng!
Khi Diệp Thành còn đang trầm tư thì một cây chiến mâu đen kịt đã đâm xuyên từ phía góc chéo tới.
Hắn cười khẩy, nhanh nhẹn vung tay lên, chuẩn xác bắt được chiến mâu đang ám sát tới, sau đó tung một chưởng Bát Hoang vào không gian.
Bùm!