Tiến Về Phía Nhau

Chương 55




Quý Đông Dương vào phòng chuẩn bị hành lý, Chu Nghi Ninh đi vào theo, anh quay đầu lại nhìn cô, "Quần áo của em treo trong tủ đó."

Tối qua cô cởi đồ từ phòng khách vào đến phòng ngủ, lúc anh dọn lại nhân tiện treo vào tủ cho cô luôn. Chu Nghi Ninh cười, mở tủ đồ ra rồi cởi bộ đồ thể thao trên người ngay trước mặt anh luôn. Cô quay lưng lại với anh, trên cơ thể trắng muốt, vết bầm tím bên hông trông rất nổi bật.

Quý Đông Dương ngừng xếp đồ, anh đứng dậy, đi tới xoa eo cô. Chu Nghi Ninh xoay người ôm anh, nhướn mày: "Quý Đông Dương, anh cuồng eo đúng không?"

Eo cô rất mềm mại, tối qua Quý Đông Dương liên tục vuốt ve eo cô, thời gian anh mơn trớn eo cô còn nhiều hơn cả ngực cô nữa.

Quý Đông Dương chau mày, "Không có."

Chu Nghi Ninh không tin, cô cười với anh: "Không ngờ anh lại có sở thích đó đấy, vừa cuồng eo vừa cuồng đeo bịt mắt." Cô chỉ vào hông mình, "Anh nhìn đi, đây chính là bằng chứng."

Quý Đông Dương im lặng, cúi đầu nhìn eo cô, không biết phải phản bác thế nào, đành kéo cô tới giường, "Ngồi chờ một lát."

Chu Nghi Ninh nhìn anh lục hòm thuốc, sau đó lấy một lọ thuốc đi tới giường, cô bật cười thành tiếng: "Quý Đông Dương, không lẽ sau này mỗi lần làm xong anh đều phải bôi thuốc cho em?"

Quý Đông Dương nhăn mặt, "Anh không có khuynh hướng bạo lực."

Cô chồm tới hôn nhẹ lên môi anh, "Nhưng anh sẽ có lúc hưng phấn. Quý Đông Dương à, anh không biết tối qua anh mạnh như thế nào đâu."

Cô nói quá trắng trợn làm Quý Đông Dương mím chặt môi, anh bôi thuốc mỡ lên eo cô rồi xoa nhẹ. Cô chỉ mặc áo ngực, nửa thân trên trần trụi dán vào lồng ngực anh, ký ức tối qua quá sâu đậm, động tác trên tay anh bỗng chậm lại. Chu Nghi Ninh thấy anh bắt đầu vuốt ve eo cô, người khẽ run, cô ôm anh, môi cô trượt từ khóe miệng xuống yết hầu của anh.

Ngay sau đó Quý Đông Dương giữ cô lại, anh đứng dậy, giọng hơi khàn: "Mặc quần áo vào, em phải về rồi."

Chu Nghi Ninh cười khẽ, ngoan ngoãn mặc quần áo.

Về đến nhà, Chu Nghi Ninh đi tắm mới cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn nhiều, cô nhìn mình trong gương, nhắm mắt lại.

Alice đứng bên ngoài gõ cửa: "Cục cưng Nghi Ninh ơi, cậu tắm lâu quá, có sao không?"

Chu Nghi Ninh cột áo choàng tắm, "Không sao, xong rồi nè."

Chu Nghi Ninh thu xếp hành lý đơn giản, thay quần áo rồi ngồi trên vali, "Khi nào hai cậu về?"

Alice nói: "Hai ngày nữa, về Anh."

Lúc đi, Chu Nghi Ninh ôm Trương Hội và Alice, nói nhỏ: "Cảm ơn các cậu, hai cậu nói đúng, nếu lúc ấy phóng túng thì bây giờ tớ sẽ hối hận."

Trương Hội và Alice hiểu cô muốn nói đến chuyện gì. Lúc vừa sang Anh, ba người ở cùng nhau, ban đầu tính ba người không hợp nhau, hơn nữa Chu Nghi Ninh rất thất thường, động một tí là ném đồ, ném xong thì tự dọn, với tình trạng đó, sống chung với người khác là một kiểu tự hành hạ bản thân. Chu Nghi Ninh chuyển ra ngoài mấy ngày thì về lại. Lúc về, tâm trạng cô rất tốt, còn mời hai cô bạn đi ăn, ngoài ra còn tặng quà cho họ, có thể nói cô là người rất kỳ lạ. Sống chung được một năm, Trương Hội và Alice cũng dần quen tính của cô, cho đến tận khi chứng kiến cô phát bệnh, họ mới hiểu thì ra đó không phải là tính cách của cô mà là vì bị bệnh.

Năm đó Chu Nghi Ninh mười tám tuổi, là năm đầu tiên phát bệnh. Cô đi bar như cơm bữa, Trương Hội và Alice thường xuyên chứng kiến cảnh cô cầm ly rượu quyến rũ đàn ông, nhưng tửu lượng của cô quá tốt, rất ít người uống lại cô, có lẽ trong tiềm thức, cô cũng không muốn bản thân mình sa đọa.

Không phải ai cũng là người tốt mà cũng có những kẻ dùng thủ đoạn, chẳng hạn như bỏ thuốc, Chu Nghi Ninh chỉ là một cô gái mới lớn, có những lúc cũng gặp nguy hiểm, may có Trương Hội và Alice tới giải cứu cho cô. Đến một lần, Trương Hội không chịu nổi nữa mà tát cô một cái rồi mắng tới tấp: "Chu Nghi Ninh, nếu cậu cứ như vậy thì sẽ có ngày cậu hối hận."

May mà trong những năm đó, cô không phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

Trở lại thành phố H, nghỉ ngơi một đêm, hôm sau, Chu Nghi Ninh đến trường quay.

Quý Đông Dương đã đến trước rồi, anh ngồi trong phòng nghỉ uống cà phê, Chu Nghi Ninh đi vào, cô nói với A Minh: "Cho tôi một ly nữa."

A Minh pha cho cô ly cà phê rồi đi ra ngoài.

Chu Nghi Ninh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Quý Đông Dương. Anh nhìn cô: "Sau này đừng vào phòng nghỉ của anh nữa."

Chu Nghi Ninh đặt tập kịch bản lên bàn, "Em mang theo kịch bản mà, có ai hỏi thì em sẽ nói tìm anh thảo luận kịch bản."

Nhìn cô nói với thái độ rất nghiêm túc, Quý Đông Dương thấy hơi bất lực, anh không nói gì nữa mà đặt ly cà phê xuống, chuẩn bị ra diễn.

Chu Nghi Ninh đột ngột kéo anh lại, cô nhìn anh, "Người nhìn thấy chúng ta vào hôm đó là Lục Linh."

Quý Đông Dương cũng nhìn cô: "Anh biết."

Chu Nghi Ninh sửng sốt: "Sao anh biết?"

Quý Đông Dương: "Nhìn thái độ là biết."

Chu Nghi Ninh sửng sốt một lúc lâu, cô nhận ra tuy bề ngoài Quý Đông Dương có vẻ lạnh lùng và lãnh đạm, thờ ơ với mọi chuyện xung quanh nhưng thật ra anh là người hiểu rõ hơn ai hết. Vậy anh có nhận thấy điều gì ở cô không? Hoặc anh có nghi ngờ gì không?

Quý Đông Dương xoa đầu cô: "Không sao đâu, cô ấy không nói ra đâu."

Dứt lời, anh đi ra ngoài, Chu Nghi Ninh đi theo anh.

Ngày hôm nay quay phim khá thoải mái, buổi tối đoàn phim tổ chức liên hoan.

Năm giờ chiều, Vệ Trung thông báo xong việc, Chu Nghi Ninh vừa thay quần áo xong liền nhận được điện thoại của Chu Lợi Huy, "Ninh Ninh về rồi hả con? Tối nay ăn cơm cùng bố nhé, không ăn ở nhà cũng được, bố con mình ra ngoài ăn."

Chu Nghi Ninh cắn môi dưới, "Không được ạ, tối nay đoàn phim có buổi liên hoan."

Chu Lợi Huy chau mày, thở dài: "Tết nhất không ở nhà lấy một ngày, ngay cả ăn với bố bữa cơm cũng không được ư?"

Chu Nghi Ninh hít sâu một hơi, "Để lần sau đi bố."

Cúp máy, Chu Nghi Ninh ngẩn ngơ, cô nhớ hồi còn bé, Chu Lợi Huy rất thương cô, hễ rảnh là sẽ chơi với cô, nhưng cô luôn luôn bị xếp sau Chu Giai Huệ, chỉ cần Chu Giai Huệ vừa khóc vừa gọi bố, ông sẽ đi tới chỗ cô ta.

Lúc đó còn nhỏ, không có ai cưng chiều, không có ai dạy cô làm nũng, trong tiềm thức, cô ra lệnh cho mình không được khóc, nhưng dù sao cũng là trẻ con, có đứa trẻ nào mà không khóc lấy một lần? Những lúc cô bắt chước Chu Giai Huệ òa khóc để được quan tâm hơn dù chỉ một chút thôi, Hạ Vân sẽ mắng cô: "Mày khóc cái gì mà khóc?"

Đó là những lúc không có Chu Lợi Huy.

Còn nếu cô khóc làm nũng với Chu Lợi Huy, thỉnh thoảng ông cũng kiên nhẫn dỗ dành cô, cuối cùng sẽ nói: "Ninh Ninh ngoan nào, bố mệt lắm."

Đoàn phim đặt phòng để tổ chức liên hoan, trong phòng rất ấm, ai cũng biết tửu lượng của Chu Nghi Ninh rất cao nên đều chuốc rượu cô. Chu Nghi Ninh không từ chối ai cả, uống được một lát thì mặt bắt đầu đỏ, dưới ánh đèn, cô xinh đẹp vô ngần.

Quý Đông Dương nhìn Chu Nghi Ninh, như có tâm linh tương thông, cô lập tức quay lại nhìn anh, sau đó nở nụ cười.

Lục Linh nhìn thấy cảnh tượng đó, kể từ khi bắt gặp họ hôn nhau, lúc nào cô cũng quan sát họ. Quý Đông Dương đối xử với ai cũng như nhau, Chu Nghi Ninh diễn tốt, sắc mặt anh sẽ bớt lạnh lùng, còn nếu Chu Nghi Ninh thể hiện không tốt, anh sẽ tỏ ra khó chịu, hoàn toàn không nhận ra hai người là người yêu của nhau.

Nhưng lúc nãy, khi họ nhìn nhau, Lục Linh có thể nhận ra sự ngọt ngào giữa họ. Cô nhìn Quý Đông Dương, anh rất điềm tĩnh, chỉ ăn cơm mà không uống rượu, giống như dù những người khác có ồn ào tới nhường nào đi nữa cũng không ảnh hưởng đến anh, thỉnh thoảng có người bắt chuyện, anh sẽ ngẩng đầu lên, lúc nói chuyện, thái độ của anh rất chân thành. Mỗi động tác, mỗi câu nói của anh đều làm người khác tin tưởng đó là thật lòng.

Trước kia Lục Linh luôn nghĩ rốt cuộc cô gái như thế nào mới xứng với anh. Cô nhìn Chu Nghi Ninh, cô ấy đang cụng ly với Dư Viễn Hàng, trong đáy mắt che giấu sự giảo hoạt, cười rất sảng khoái, có thể nhận ra Chu Nghi Ninh là người không quan tâm đến sự đời, cô ấy sống rất thoải mái, phóng khoáng. Thú thật, Lục Linh vừa hâm mộ, vừa ghen tị với Chu Nghi Ninh.

Kết thúc buổi liên hoan, Vệ Trung nói: "Tối nay cho mọi người thỏa thích một đêm, nhưng ngày mai phải nghiêm túc làm việc đấy, có quên lời thoại không đó?"

Dư Viễn Hàng cười: "Sao mà quên được, ngày nào cũng ôm kịch bản hết mà."

Chu Nghi Ninh cũng cười, cô đã học thuộc lời thoại rồi.

Vệ Trung gật đầu, cười: "Vậy thì tốt, mọi người về nghỉ ngơi đi."

Chu Nghi Ninh không muốn về, chợt thấy Vệ Trung vỗ vai Quý Đông Dương, "Đông Dương, tôi ngồi xe cậu về khách sạn nhé, tôi muốn thảo luận với cậu mấy tình tiết trong kịch bản, để xem cậu nghĩ như thế nào."

Vốn định nhân cơ hội này đi cùng Quý Đông Dương về khách sạn, nhưng nghe thấy thế, Chu Nghi Ninh đành nhìn anh một cái rồi đi về nhà mình.

Ngày hôm sau, đoàn phim tiến vào giai đoạn gấp rút, trạng thái của Chu Nghi Ninh rất tốt, hơn nữa cũng không có cảnh gì quá khó nên quá trình quay phim rất suôn sẻ.

Mấy ngày sau, Lục Tiêu tới thăm trường quay, trùng hợp gặp Chu Nghi Ninh ở thang máy, anh ta cười: "Cô Chu."

Chu Nghi Ninh cười lại: "Giám đốc Lục lại tới thăm trường quay đó à."

Lục Tiêu gật đầu: "Đi ngang qua đây, đang rảnh nên ghé xem một chút."

Anh ta nhìn Chu Nghi Ninh, "Đúng rồi, mấy ngày trước là sinh nhật của Chu Giai Huệ, tôi có đến nhưng không thấy cô đâu cả. Cô không ở nhà đón tết hả?"

Chu Nghi Ninh nhìn anh ta, giọng lạnh nhạt: "Đó không phải là nhà tôi."

Cô bỏ đi, lúc này Lục Tiêu mới kịp phản ứng, vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng quá, anh ta lắc đầu. Ra khỏi thang máy, nhìn thấy Quý Đông Dương dựa vào tủ đọc sách, Lục Tiêu đi tới: "Tối nay ăn cơm với tớ nhé."

Quý Đông Dương ngẩng đầu, "Ừ."

Lục Tiêu: "Vừa nãy gặp Chu Nghi Ninh nhưng tớ lỡ lời, tối nay có cần mời cô ấy ăn cơm không? Coi như xin lỗi."

Quý Đông Dương không đọc sách nữa: "Cậu nói gì?"

"Tớ hỏi sao cô ấy không ở nhà họ Chu mừng năm mới."

Quý Đông Dương chau mày, một lúc sau mới nói nhỏ: "Cô ấy đón tết cùng tớ."

Lục Tiêu: "..."

Sau một lúc sửng sốt, Lục Tiêu mới tiêu hóa được lời của Quý Đông Dương, anh ta nhìn bạn mình, "Fuck!"