Trans: Jojo
Edit: Aiko
Beta: Thị
Sau khi hoàn thành bản thảo đầu tiên của thiết kế, Cố Khinh Âm gửi cho Dương Việt, cô vẫn chưa hoàn thiện các chi tiết, thì tất nhiên là cô phải đợi cô ấy xác nhận rằng nguyên mẫu đã ổn rồi mới tiến hành bước tiếp theo.
Tối hôm qua lúc mà cô gửi bản thảo đi, Dương Việt không có trả lời tin nhắn ngay. Sáng nay, lúc vừa thức dậy, Cố Khinh Âm mới nhìn thấy tin nhắn từ cô ấy, tin nhắn được gửi tới lúc 3 giờ sáng.
【Từ chối, sửa lại. 】
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ này, ngay cả một từ giải thích cũng không có.
Cố Khinh Âm tức giận đến bật cười, trước đó cô vốn cho rằng Dương Việt không mắc bệnh ngôi sao, lại rất thân thiện, nhưng nhờ vụ lần này, những ấn tượng tốt của cô dành cho Dương Việt đã tan thành mây khói.
Cô ta thật sự nghĩ rằng bản thân quan trọng với cô thế à? Có phải cô ta nghĩ cô cũng giống những nhà thiết kế khác, hi vọng dựa vào một nữ minh tinh như cô ta để nổi danh à?
Nếu không phải nể mặt ngài Ender, cô đã không nhận lời rồi, dù sao hiện tại cô cũng không lấy thiết kế làm công việc chính nữa, đối với cô việc thành công hay thất bại giờ cũng không còn quan trọng nữa.
【 Nếu Dương tiểu thư đã không hài lòng như thế, vậy cô mời vị cao minh khác đi. 】
*Cao: cao, minh: sáng. Người bàn tính trời sinh cao quý sáng suốt. Học thuật hơn người.
Cố Khinh Âm nhắn lại với một khuôn mặt lạnh tanh, sau đó ném điện thoại sang một bên rồi đi rửa mặt.
Đoán chừng Dương Việt sẽ phát điên khi nhìn thấy câu trả lời này, cô ta nhất định sẽ nghĩ bản thân là một ngôi sao hạng A vậy mà lại bị một nhà thiết kế nhỏ từ chối?
Sau khi đến công ty, Cố Khinh Âm vội vàng thu xếp báo cáo và đi đến phòng họp.
Trong buổi họp hôm nay, Chu Khâm chủ yếu nói về một chuyện: Triều Hi muốn đổi đại sứ thương hiệu, thay thế Dương Việt bằng một sao nữ mới nổi tên là Bạch Xán Vi. Nguyên nhân là vì Dương Việt đã cho ra ba bộ phim truyền hình nổi tiếng trong hai năm qua, cô ta cảm thấy giá trị của mình tăng lên, khi bàn chuyện gia hạn hợp đồng với Triều Hi, cô ta muốn nâng giá, mà giá yêu cầu quá cao, việc này vừa hay chọc sếp lớn tức giận, trực tiếp nói rằng có ngoài kia không thiếu sao nữ muốn trở thành đại sứ thương hiệu cho bọn họ, không cần cô ta công ty bọn họ cũng chẳng mất miếng thịt nào hết.
Cố Khinh Âm không rõ thái độ lạnh nhạt của Dương Việt có phải có liên quan đến chuyện này không, nhưng hẳn là bị ảnh hưởng một chút, có lẽ bên phía cô ta cũng nghe được tin Bạch Xán Vi đảm nhận làm đại sứ, địa vị của đối phương còn thấp hơn một bậc so với cô ta.
Triều Hi là thương hiệu thời trang số một ở Trung Quốc, có thể trở thành đại sứ cho thương hiệu này, nhóm người hâm mộ của Dương Việt đều kiêu ngạo đến vểnh đuôi lên trời. Nhưng hiện tại, cái đáng giá nhất để khoe đã không còn, lại còn phải chịu sự chế nhạo từ người hâm mộ của nhà khác, Cố Khinh Âm ngẫm lại thấy có chút chút tiếc cho Dương Việt.
Họa này tự bản thân chuốc lấy, không thể trách người khác.
——
Buổi chiều, đến lượt Cố Khinh Âm và Chu Khâm cùng nhau đi gặp khách hàng, trong mắt các đồng nghiệp thì đây là một việc tốt, ở bên cạnh Chu tổng có thể mở mang thêm nhiều kiến thức.
Sau đêm đó, quan hệ giữa Cố Khinh Âm và Chu Khâm tốt lên một chút, nhưng cũng chỉ như vậy, gặp mặt nhau cũng không nói chuyện, vẫn giữ khoảng cách giữa cấp trên và cấp dưới.
Cô cảm thấy như vậy khá tốt, Chu Khâm nhiệt tình thì cô không đỡ được, dáng vẻ poker face(*) làm cô thoải mái hơn.
(*) poker face: Cụm từ này bắt nguồn từ trò đánh bài poker. Một "poker face" được hiểu là một gương mặt không có biểu cảm hay cảm xúc. Những người chơi bài poker không muốn đối thủ biết được họ đang nghĩ hay cảm thấy gì, vì vậy họ phải cố gắng giữ một khuôn mặt lạnh, không biểu hiện cảm xúc gì. Hay nói cách khác họ đang giữ một khuôn mặt gọi là "poker face" tức là người có khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì.
Khách hàng mà hai người gặp là tổng giám đốc của một công ty hoạt hình, công ty của họ muốn hợp tác với Triều Hi để cùng tạo ra trang phục nữ cho nhân vật hoạt hình, dự án này đôi bên đều có lợi.
Phim hoạt hình do công ty này phát hành đang rất được chào đón trên thị trường, bộ phim nổi tiếng gần đây là《Kì nghỉ và mơ mộng》đã thu hút được rất nhiều sự chú ý ngay khi vừa ra mắt, bất luận là lượng phát hành trên mạng hay là các sản phẩm được thiết kế và sản xuất theo chủ đề của phim cũng đều rất được ưa chuộng.
Về vấn đề hợp tác, những chuyện cơ bản đã nói ở lần trước rồi, lần này có vẻ như đối phương muốn nói sâu hơn về ý tưởng của mình.
Cố Khinh Âm đi theo Chu Khâm vào phòng họp, không nghĩ tới sau khi vào lại thấy một gương mặt rất quen thuộc.
Ngay lập tức, những lời mẹ cô nói hiện lên trong đầu: "Ngôn Diệu làm việc trong một công ty thuộc top 500 công ty lớn, cũng rất gần công ty của con."
Quả nhiên không sai.
Ngôn Diệu thấy Cố Khinh Âm, khóe môi bất giác nhếch lên, mỉm cười.
Nhưng nụ cười của anh ta chiếu vào mắt Chu Khâm lại vô cùng chướng mắt.
Anh nhớ ra tên trắng trẻo yếu đuối này là ai rồi.
Chiều hôm đó, sau khi Cố Khinh Âm ra khỏi công ty, hắn ân cần mở cửa xe ghế phụ cho cô, để Cố Khinh Âm lên xe của mình.
Có Cố Khinh Âm ở đây, Ngôn Diệu càng ra sức trình bày PPT(*) của mình hơn, cậu ta làm ở bộ phận sáng tạo, chịu trách nhiệm chính trong việc lập kế hoạch cho các sản phẩm được thiết kế theo phim của công ty, lần này hợp tác cùng Triều Hi, là lần đầu tiên cậu nhận nhiệm vụ như vậy.
(*) PPT: là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point 2003 trở về trước
Ngôn Diệu đang nói giữa chừng thì bị tổng giám đốc kêu dừng.
"Chu tổng, sau khi nghe đến đây, ngài cảm thấy như thế nào?"
Chu Khâm gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn, "Không thích hợp lắm."
Anh bới lông tìm vết, "Đầu tiên, phạm vi thị trường mà Triều Hi chúng tôi đối mặt là nữ trang cao cấp, ở độ tuổi 18 trở lên, mà có thể những người xem mảng hoạt hình này đại khái dưới 30 tuổi, nếu anh muốn ra mắt một sản phẩm thiết kế có chút ấu trĩ như thế, chỉ sợ sẽ không có người mua.."
Anh nói xong, cố ý nhìn về phía Cố Khinh Âm, "Cô thấy sao?"
Ngay cả một nhân viên thiếu EQ cũng sẽ không phủ nhận những gì sếp nói, Cố Khinh Âm đương nhiên chỉ có thể phối hợp: "Chu tổng, anh nói đúng."
Chu Khâm cười như không cười nhìn Ngôn Diệu, sắc mặt của cậu rõ ràng đã xanh mét, phảng phất có chút tức giận.
Anh không ngại tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Bộ phận sáng tạo của các cậu nhiều nhân tài như vậy, tôi thấy hay là đổi một người khác đi."
Nếu anh đồng ý với người trước mắt, chắc hẳn những ngày tới, Cố Khinh Âm sẽ tiếp tục làm việc với cậu ta, mỗi lần như vậy hai người họ lại gặp nhau nữa.
Đây là điều mà anh không thể chịu được.
Ngôn Diệu siết chặt nắm tay, trong lòng có chút tự phụ về khả năng sáng tạo của mình, cậu ta cũng vô cùng hài lòng về ý tưởng lần này của mình, nghĩ rằng có thể nhận được lời khen ngợi từ mọi người, kết quả đối phương lại không thích, còn đề xuất thay người.
"Tiểu Ngôn, cậu đi ra ngoài đi."
Tổng giám đốc nháy mắt với Ngôn Diệu, cậu ta đành miễn cưỡng bước ra ngoài, lúc đóng cửa vẫn không quên trộm liếc Cố Khinh Âm.
Cô mặc áo sơ mi trắng kết hợp với âu phục màu hồng bên ngoài, buộc tóc đuôi ngựa cao, nhìn rất tươi tắn và quyến rũ, giống một trái đào mật hấp dẫn người khác đến thưởng thức vậy.
Mỗi lần nhìn thấy cô, trái tim cậu ta đều cảm thấy ngứa.
——
Khi Cố Khinh Âm cùng Chu Khâm rời Lưu Phóng đã gần đến giờ tan sở, cô đang đi ra ngoài thì Ngôn Diệu đột nhiên từ phía sau chạy tới, dứt khoát hỏi cô trước mặt Chu Khâm, "Lát nữa có muốn ăn tối cùng nhau không?"
Vì quá vội vàng, cậu ta không để ý lao đến trước mặt Chu Khâm, lại phát hiện bản thân thấp hơn anh nửa cái đầu, Ngôn Diệu lập tức lùi lại.
Chu Khâm khoác lên mình bộ âu phục chỉnh tề, toát lên khí chất nghiêm nghị, làm cho Ngôn Diệu cảm thấy gần như bị đánh bại hoàn toàn trước anh.
"Không ngờ hai người lại quen nhau." Chu Khâm giả bộ kinh ngạc.
Ngôn Diệu đắc ý nói: "Không chỉ vậy, tôi còn là bạn trai thời trung học của cô ấy."
Dường như có thể nghe được tiếng trái tim tan vỡ trong bầu không khí tĩnh lặng.
Chu Khâm có thể chấp nhận việc Cố Khinh Âm không thích anh, nhưng anh không thể chấp nhận việc mình thua một thằng nhóc kiêu căng, không coi ai ra gì như tên này.
"Đừng tùy tiện bịa đặt, kẻo người khác lại nghĩ tôi thị lực kém." Cố Khinh Âm tức giận nói xong, liền tàn nhẫn từ chối, "Tối nay tôi có hẹn rồi, tạm biệt."
Ngôn Diệu lúc nãy vẫn còn đang kiêu ngạo ra mặt, trong nháy mắt như chết lặng, giống như một chú cún vừa ốm yếu vừa đáng thương, "Vậy được rồi, hẹn lần sau vậy."
Cố Khinh Âm đi theo Chu Khâm lên xe, phía trước có bác tài xế, hai người đều ngồi phía sau.
WeChat rung lên, Cố Khinh Âm mở ra xem, Chu Khâm gửi tới dấu chấm hỏi.
Cô nghi hoặc nhìn người bên cạnh, không hiểu anh có ý gì.
【Người em hẹn là tôi? 】
Rất nhanh, anh gửi đến tin nhắn thứ hai.
Như thể đoán được rằng đó là lý do cô tùy tiện nói để từ chối Ngôn Diệu vậy.
Muốn hẹn cô ăn cơm cần gì vòng vo vậy, Cố Khinh Âm mím đôi môi đỏ, trả lời:【 không, tôi có hẹn với cún. 】
Chu Khâm: 【.........】
Cố Khinh Âm: 【 Tôi đang theo dõi một bộ phim truyền hình《Dog Diary》, tối nay ra tập mới. 】
Cô tuyệt đối không có ý mắng anh đâu.
——
Sau khi về tới công ty và quét thẻ xong, Cố Khinh Âm liền xách túi rời đi, ung dung nhẹ nhàng vui vẻ bước về phía thang máy.
Tâm trạng tốt bị dập tắt lại ngay khi cô tới cửa xoay, ngoài trời mưa rất to, Cố Khinh Âm cực kì đau đầu, chỉ cần thời tiết ấm lên là Ôn Thành lại bắt đầu mưa, mỗi lần đều đến một cách bất ngờ.
Sau khi mở ứng dụng đặt xe trực tuyến, Cố Khinh Âm bắt đầu gọi xe, rồi xoay người đi đến quầy lễ tân để mượn một chiếc ô.
Cô che ô đi đến trạm taxi, vẫn chưa đặt được xe, lúc này là giờ cao điểm, tắc đường vô cùng nghiêm trọng, lại gặp trời mưa, tài xế taxi đều không muốn đi con đường này.
Cố Khinh Âm quyết định đi bộ đến ga tàu điện ngầm cách đây 1km, gần đây cô không có lái xe nên sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn, nếu tắc đường cô có thể xuống xe ở ngã tư hoặc là đi tàu điện ngầm, nếu tự mình lái xe thì chỉ có thể ngồi trong xe đợi, rồi còn phải lái xe vào gara dưới tầng hầm.
Một chiếc ô tô màu đen đội mưa bụi chạy đến, giống như bình minh ló dạng trên bầu trời, dừng lại bên cạnh Cố Khinh Âm.
Cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong lên tiếng không cho phép từ chối: "Lên xe."
Cố Khinh Âm cảm ơn anh trước rồi ngồi vào phía sau, anh phớt lờ lời cô nói, chỉ nói: "Chúng ta đi đến nhà hàng Huệ Châu phía trước dùng bữa trước, có lẽ qua một tiếng nửa sẽ hết kẹt xe."
Cô không có phản đối, "Nghe anh sắp xếp, Chu tổng."
Rốt cuộc bữa tối này cũng ăn cùng Chu Khâm, xem ra ông trời đang tạo cơ hội cho bọn họ.
Tuy rằng chỉ có hai người, nhưng Chu Khâm vẫn yêu cầu phòng ăn riêng.
Cố Khinh Âm thích xem phim truyền hình trong khi ăn, hôm nay lại đúng lúc ra tập mới bộ《Dog Diary》, nên cô hỏi Chu Khâm là mình có thể vừa ăn vừa xem phim không.
Chu Khâm đương nhiên thuận theo cô, "Em cứ tự nhiên."
Thức ăn dần được dọn lên bàn, hai bát cơm, bốn món ăn gồm: Cá nhúng dầu ớt Tứ Xuyên(1), tôm tẩm bột chiên giòn, còn có măng nước xào thơm ngon bổ dưỡng và món canh đậu phụ hải sản rất ngon.
Cố Khinh Âm xem phim đến nghiện, cô cứ nhét đồ ăn vào miệng mà quên không nhai, hai má bị nhét đầy đồ ăn phồng lên như bé hamster nhưng cô chẳng thèm để ý đến điều đó.
Chu Khâm thỉnh thoảng múc thêm vài thìa canh vào bát của cô, chứ cứ để tự cô ăn thì đã nhanh nhìn thấy đáy bát rồi.
Cốt truyện của bộ phim truyền hình Mỹ này xoay quanh một con cún do một cặp vợ chồng nuôi, Cố Khinh Âm nhìn thấy màn ảnh đang từ trên trời chuyển hướng sang trên giường, còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh mơ hồ xen lẫn tiếng thở hổn hển của nam và nữ.
Cô xấu hổ đến mức lập tức ngồi thẳng lưng, co ngón chân lại, nhìn thấy nam nữ chính đã bắt đầu vận động lên xuống, mới nhớ tới việc nên bấm thoát, cô hoảng loạn nhấn nút back.
Sống hai mươi mấy năm, cuối cùng cô cũng cảm nhận được thế nào gọi là "xấu hổ" thật sự, ngày hôm nay thật đáng nhớ mà.
Khóe mắt liếc lên nhìn Chu Khâm, mặt anh không chút cảm xúc, hình như cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Cố Khinh Âm từ từ thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ anh là đàn ông nên có lẽ thấy việc này rất bình thường đi, nhất định anh đã từng xem qua không ít, nói không chừng chuyện này đối với anh chỉ là trò trẻ con, so với vụ này thì anh còn thấy nhiều thứ bạo hơn nhiều nhỉ?
Sau một lúc lâu im lặng, một giọng nam trầm ấm bỗng nhiên hỏi: "Em cố ý phải không?"
"Tôi........." Cố Khinh Âm tròn mắt ngây thơ vô tội.
Đôi mắt cô trong veo sáng ngời, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh, lặng lẽ toát ra vẻ mê hoặc, như có những ngôi sao nhỏ trong mắt cô, trông cô như nai con đang mơ màng.
Anh nhìn xuống, đôi môi tô son đỏ tươi đang hé mở, như muốn giải thích điều gì đó nhưng không biết nên nói gì cho phải.
"Em nghĩ cố ý quyến rũ một người đàn ông trưởng thành là tội gì?"
Đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cô, như thể cô là một tra nữ(2).
(2)tra nữ: Giống như tra nam, tra nữ cũng để chỉ những cô gái xấu tính, thích bỡn cợt trong chuyện tình cảm. Trước mặt thì tỏ vẻ hiền lành nhưng sau lưng thì xấu người khác, giỏi đào mỏ, bắt cá hai tay, luôn sống với nhiều bộ mặt... Những người này thường kiếm đủ lý do để bảo chữa cho những thói xấu của mình
"Tôi đã coi đến tập 10 rồi, trước đây không có tình tiết nào như vậy cả, tôi cứ nghĩ đây chỉ là một bộ phim truyền hình về chủ đề thú cưng mà thôi."
Cố Khinh Âm sợ anh không tin nên nói anh có thể về nhà tự xem.
Tuy nhiên——
Chu Khâm không phải đang nói đến bộ phim, mà đang nói đến cô.
"Đừng giải thích nữa, giấu đầu lòi đuôi."
Nói rồi anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt đang dừng trên môi cô, anh nhẹ nhấp một ngụm trà, giảm bớt cơn nóng trong lồng ngực.
Cố Khinh Âm:???
Lòng bàn tay siết chặt của Chu Khâm từ từ buông lỏng ra, sau đó anh liền cầm đũa lên.
Khơi gợi lên ngọn lửa trong anh mà lại không có trách nhiệm dập tắt, đây đúng là tội lớn cô gây ra mà.
——
Cuộc họp ngày hôm sau, có sự tham gia của những người giữ chức vụ cao ở Triều Hi: ở giữa là Chủ tịch Hội đồng quản trị, bên tay trái là Tổng giám đốc, mà vị ngồi bên cạnh Tổng giám đốc chính là Chu Khâm, có thế thấy anh rất được coi trọng.
Trong cuộc họp, Chu Khâm thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, cuối cùng Chủ tịch không nhịn được nữa nói, "Tinh thần làm việc của cậu Chu rất đáng học hỏi, nhưng thân thể đáng quý, cảm thấy không khỏe thì đừng nên gắng gượng, nhìn cậu ho nghiêm trọng như vậy, hay là về nhà dưỡng bệnh 2 ngày đi."
Sau khi kết thúc cuộc họp, Tổng giám đốc quan tâm trêu chọc Chu Khâm, "Từ trước đến nay cậu vẫn luôn khỏe mạnh, sao lần này lại bị cảm vậy? Chắc không phải dầm mưa đêm qua đấy chứ?"
Chu Khâm nhớ tới đêm qua phải tắm nước lạnh trước khi đi ngủ, lông mày anh không khỏi nhíu lại đầy khó chịu.
Đều do hình ảnh người nào đó cứ lượn lờ trong đầu anh.
Giao tập tài liệu cho Tổng giám đốc, Chu Khâm thản nhiên nói: "Hôm nay tôi xin nghỉ."
Rất nhanh, tin tức về việc Chu tổng xin nghỉ đã lan truyền trong bộ phận tiếp thị, bởi vì trợ lý đã thông báo với mọi người là chiều nay có chuyện gì thì tới tìm cậu ta, Chu tổng bệnh xin nghỉ rồi.
Núi không có hổ, khỉ liền xưng vương, các nhân viên bắt đầu tán gẫu, không tập trung làm việc.
Đổng Lịch: "Chu tổng là người tham công tiếc việc, anh ấy vào công ty lâu như vậy, nhưng tôi chưa từng nghe anh ấy xin nghỉ phép, tôi đoán lần này anh ấy bệnh rất nặng."
Triệu Ấu Lâm nghe vậy nghiêng người nói: "Chúng ta có nên thăm Chu tổng không? Để bày tỏ thành ý một chút."
Thực ra, cô ta chỉ muốn biết Chu tổng sống ở đâu và xem xem nhà Chu tổng giàu cỡ nào thôi.