Edit: Aiko
Triều Hi rất coi trọng sự đoàn kết và hợp tác giữa các nhân viên, mỗi tháng đều tổ chức hoạt động team building, bộ phận thị trường của bọn họ đúng lúc đến lượt cuối tháng, dự án team building lần này là leo núi.
Tháng ba, cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật hồi sinh, nắng như thiêu đốt, ông chủ Triều Hi là một người đam mê leo núi, vì vậy ông ta cho rằng môn thể thao này có thể rèn luyện thân thể, nâng cao tình cảm, trong quá trình leo núi có thể trò chuyện, chụp ảnh cho nhau, hỗ trợ nhau mang theo túi, rất tốt nha.
Ông chủ cho rằng team building lần này sẽ được nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng không biết nhân viên đều đang kêu ca mà không dám phản đối lãnh đạo.
Thật vất vả ngóng trông những ngày cuối tuần, ai lại không muốn ngủ ở nhà và xem phim truyền hình cơ chứ?
8 giờ sáng thứ bảy, xe buýt đúng giờ đến tòa nhà Triều Hi, nhân viên bộ phận thị trường đến đông đủ, bao gồm cả tổng giám đốc, đương nhiên anh phải làm tốt vai trò chủ đạo.
Các nhân viên nữ trộm đánh giá Chu tổng, thì thầm nói nhỏ, các cô đã quen nhìn anh bận vest đen thắt cà vạt, chưa từng thấy qua anh mặc đồ thoải mái nhẹ nhàng như chàng thiếu niên đẹp trai như vậy.
Chu Khâm mặc đồ thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai, đeo túi xách trên vai, vừa ngầu vừa pha chút sự thoải mái tươi mát.
Bởi vì đôi chân dài, quần mặc trên người anh tự động tạo hiệu ứng cắt xén, lộ ra mắt cá chân gầy gò, gợi cảm chết người.
Anh đợi nhân viên lên xe trước, bản thân mình lên cuối cùng, ngồi vào ghế trống ở hàng ghế đầu do nhân viên dành cho anh.
Nếu để Chu tổng ngồi hàng ghế cuối, bọn họ làm gì đều sẽ bị anh thấy, ai dám hó hé gì nữa?
Trong mắt nhân viên, sếp không khác gì với trưởng khoa trong thời gian đi học cả.
Cố Khinh Âm bị say xe khi đi xa, nhưng cô không phải là người cẩn thận, không nghĩ đến việc để sẵn thuốc say xe trong túi.
Sau hai tiếng lái xe, tài xế dừng xe ở khu phục vụ trên đường, để mọi người đi toilet, Cố Khinh Âm rất khó chịu, lập tức xuống xe hít thở không khí.
Chu Khâm thấy cô che miệng bịt mũi, bĩnh tĩnh đi theo sau, thấy cô đi thẳng đến băng ghế dưới tán cây rồi ngồi xuống, lấy chai nước khoáng từ trong túi.
Không khó để nhận ra từ nét mặt nhíu mày của cô rằng hiện tại cô rất đau khổ.
Nhớ mang theo nước, nhưng lại không nhớ mang theo thuốc say xe.
Khi nào cô ấy mới có thể chăm sóc tốt cho cơ thể của mình đây?
Chu Khâm đi qua trước mặt cô, tùy tiện ném một hộp thuốc.
Cố Khinh Âm sững sờ, nhìn thấy ba chữ "Thuốc say xe" trên hộp thuốc, hồ nước trái tim như bị ném đá vào, từng lớp gợn sóng lăn tăn.
Đã lâu như vậy, anh vẫn nhớ rõ, vẫn còn duy trì thói quen này.
Lần đầu tiên Chu Khâm biết cô say xe là vào một lần đi chơi vào mùa thu của lớp, từ trước tới nay cô luôn hoạt bát hiếu động vậy mà buổi sáng hôm đó cô như quả cà tím gặp sương giá, các bạn cùng lớp hỏi han quan tâm, biết được cô bị say xe.
Không ai thực sự ghi nhớ trong lòng, mọi người hỏi xong đều quên nó vào hôm sau, kể cả bản thân cô, cô không bao giờ quan tâm đến cơ thể của mình, cô chống chọi mạnh mẽ khi bị cảm lạnh, trừ khi sốt cao, đến kì sinh lý đau thì cứ mặc kệ, không uống thuốc giảm đau.
Cô không biết vì sao mình sinh ra đã có tính cách quái gở và khó xử như vậy.
Ngày đó, chỉ có Chu Khâm thật sự nhớ kỹ những tật xấu của cô, sau đó mỗi lần ngồi xe đi xa, anh đều đặc biệt đưa thuốc say xe cho cô, còn nhìn cô uống rồi mới đi.
Cố Khinh Âm nhìn lên bầu trời trong xanh, đôi mắt cay xè.
Các góc cứng của hộp thuốc khiên lòng bàn tay cô đau nhưng cô thậm chí còn không nhận ra điều đó.
——
Một giờ sau, đã đến dưới chân núi Thúy Sơn tuyệt đẹp, ngọn núi này tương đối nổi tiếng ở địa phương, phong cảnh tuyệt đẹp, nhìn xung quanh, cây cối xanh tốt, đỉnh núi như được bao phủ bởi một tầng sương mù, bồng bềnh như bông gòn trên bầu trời xanh.
Sau khi xuống xe, mọi người có thời gian tự do hoạt động, các đồng nghiệp nam đứng dậy nồng nhiệt, còn các đồng nghiệp nữ thì sôi nổi chụp ảnh, chọn hình để đăng lên vòng bạn bè.
Cố Khinh Âm sau khi uống thuốc xong đã hết khó chịu, cô bị Triệu Ấu Lâm kéo qua chụp hình, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác ngắn màu be, phối với quần bút chì màu đen, phong cách tương đối mộc mạc, dáng vẻ này lên hình không đẹp lắm, vì không có điểm nhấn.
"Cậu đến chỗ đó đứng đi."
Nhìn quanh, Cố Khinh Âm đưa tay chỉ vào tấm biển chỉ đường màu đỏ.
Màu đỏ rực rỡ và lỗng lẫy giống như những quả anh đào nghiền nát chảy nước ép dưới bầu trời xanh, sinh động và tươi mát, bức tranh bình thường trở nên bắt mắt vì được tô điểm thêm.
"Khinh Âm, cậu thật lợi hại, chụp hình rất giỏi nha."
Triệu Ấu Lâm nóng lòng mở app chỉnh ảnh, muốn chỉnh một chút rồi đăng lên vòng bạn bè.
"Cậu dùng bộ lọc nắng, tăng độ tương phản lên 3, giảm nhiệt độ màu đi 2."
Cố Khinh Âm ở bên cạnh hướng dẫn cô ấy, Triệu Ấu Lâm chỉnh sửa theo lời cô nói, thu được hình ảnh tuyệt đẹp, so với ảnh tạp chí do nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp giống nhau.
"Có phải trước đây cậu học nhiếp ảnh không?"
"Đây là kinh nghiệm do chính mình tự đúc kết ra khi photoshop, không làm cho bản thân trông đẹp hơn thì sao câu được các em trai?"
Giọng nói vừa dứt một cơn gió lạnh lẽo từ bên cạnh Cố Khinh Âm thổi qua, trừ cô ra, chắc không ai thấy Chu Khâm đưa lưng về phía cô, chĩa ngón tay cái xuống.
Đây là động tác khinh bỉ trước đây anh thường dùng.
Hơ.
Hắn không phải em trai, nên tức giận?
——
Không khí trong núi ẩm ướt trong lành, khắp nơi tràn ngập mùi đất, ngay cả cây cối tốt tươi cũng tỏa ra hương thơm sảng khoái.
Vừa mới bắt đầu, mọi người đều ý chí chiến đấu sôi sục, bước đi nhẹ nhàng, nhưng bò đến giữa sườn núi, các đồng nghiệp nữ mất hết sức lực, nhìn lên trời cao, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Triệu Ấu Lâm thể lực rất kém, lúc này đã mệt đến thở hồng hộc.
"Tớ...... Từ nhỏ tớ ghét nhất...... Hoạt động giải trí là leo núi, đây không phải tiêu tiền...... Mua tội chịu sao?" Cô ấy uống nước khoáng, mệt đến thở hổn hển.
Cố Khinh Âm: "Thật sự không được, hai chúng ta tiêu tiền đi cáp treo đi."
"Người khác đều không ngồi, chỉ có hai chúng ta ngồi, có phải quá kiêu căng không?"
"Bản thân mình vui vẻ thoải mái mới là quan trọng nhất, kệ họ cảm thấy thế nào."
Thỉnh thoảng, tiếng chim hót trong rừng hòa với âm thanh róc rách của suối nước tạo nên bài hát hài hòa, ánh nắng xuyên qua tán cây rậm rạp, Cố Khinh Âm nhắm mắt lại, hưởng thụ sự vuốt ve ấm áp.
Cỏ vẻ như lâu rồi cô không cảm nhận được ánh nắng tự nhiên như thế, mỗi ngày đều bận rộn, chỉ tới lui giữa nhà và công ty, cho dù cuối tuần có thời gian thả lỏng cũng cống hiến thời gian cho các trung tâm thương mại lớn, mua sắm đủ thứ.
"Khinh Âm, có phải cô mệt rồi không, để tôi xách ba lô giúp cô nhé?"
Một giọng nam lo lắng truyền vào tai, Cố Khinh Âm mở mắt thấy Dương Bác, hắn nhìn cô cười tự mãn, đầy chân thành.
Triệu Ấu Lâm trêu chọc khều cánh tay Cố Khinh Âm, xinh đẹp thật tốt, nhiều người chủ động nịnh hót không dứt.
"Tôi không mệt, anh mau đi lên đi."
Cố Khinh Âm đứng lên, nhìn về phía Triệu Ấu Lâm, "Chúng ta tiếp tục?"
Triệu Ấu Lâm không tình nguyện bắt lấy cánh tay cô, lầu bầu nói: "Leo núi nên đi cùng bạn trai mới đúng! Nếu mệt có thể để anh ấy cõng."
Dương Bác nghe thấy, ngượng ngùng cười gãi đầu, "Nếu tôi có bạn gái, nhất định sẽ cõng cô ấy."
Ánh mắt lén nhìn Cố Khinh Âm, điên cuồng ám chỉ.
"A.........Với thân hình nhỏ bé của cậu, ước chừng sẽ bị đè bẹp." Triệu Ấu Lâm giả vờ không thấy ám chỉ.
Cố Khinh Âm nhanh chóng kéo cô lên, Triệu Ấu Lâm còn cảm khái: "Có những tên đàn ông rõ ràng bình thường nhưng lại tự tin như vậy, cũng không tự soi gương, giống như anh ta, có thể theo đuổi cậu được sao?"
Chu Khâm phía sau nghe những lời này, hơi khựng lại.
Cho nên...... Anh nghĩ không ra vì sao mình không thể bắt kịp Cố Khinh Âm, là bởi vì không tự soi gương sao?
"Tớ tìm đối tượng cũng không phải đẹp trai là được." Cố Khinh Âm nói tiếp lời Triệu Ấu Lâm, "Còn phải xem tuổi và chòm sao, chẳng hạn như tuổi Tuất và cung Bảo Bình liền không được."
Chu Khâm, "........."
Chi bằng em chỉ đích danh là anh luôn đi.
Triệu Ấu Lâm vừa muốn nói gì, khóe mắt thoáng nhìn thấy Chu Khâm, sợ tới mức hít ngược một hơi khí lạnh, phản xạ tính hô "Chu tổng".
Cố Khinh Âm trên mặt không thấy sự chột dạ, giống như cô đã chú ý thấy anh ở phía sau.
"Làm phiền tránh đường."
Vẻ mặt Chu Khâm lạnh lùng, lúc đi qua trước mặt Cố Khinh Âm thoáng thổi qua mùi bạc hà, cô có chút thích mùi này, giống như cơn gió sảng khoái trên núi vậy.
Tiếp tục đi về phía trước, trước mắt đột nhiên xuất hiện biển cảnh báo màu đỏ: Phía trước có thể có khỉ hoang xuất hiện, chú ý an toàn.
Cố Khinh Âm liếc nhìn một cái, không để trong lòng, nhưng khi cô lấy nước khoáng từ trong túi ra, một con khỉ không biết từ đâu nhảy tới, động tách nhanh nhẹn giật lấy túi của cô.
"Ế ——"
Nhìn thấy con khỉ lần lượt lấy từng món đồ trong túi ra, Cố Khinh Âm sốt ruột không thôi, Triệu Ấu Lâm bên cạnh cũng không biết nên làm gì, dù sao cũng là lần đầu gặp chuyện này, không kinh nghiệm.
"Cũng không có đồng nghiệp nam nào giúp, không biết chạy đi đâu hết rồi."
Triệu Ấu Lâm đang nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy một chiếc bánh quy "vụt" qua trước mắt và đáp xuống đằng xa.
Con khỉ kia quan sát xung quanh, lắng nghe tất cả các hướng, cào má rồi lao đến với một cú nhảy.
Chu Khâm chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trong túi xách lấy ra một bịch khăn giấy ướt, lau từng món đồ rơi trên đất, rồi giúp cô cất lại vào túi.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay của anh tròn gọn gàng, rất đẹp, dù anh làm gì, đều trông tràn đầy tính nghệ thuật.
"Đẹp trai quá........."
Triệu Ấu Lâm kích động kéo góc áo Cố Khinh Âm, ánh mắt đầy điên cuồng.
Cố Khinh Âm không thể phủ nhận, Chu Khâm lúc này thực sự rất đẹp trai, ánh mặt trời chiếu nghiêng trên người anh từ trên xuống dưới, tạo thành một vầng hào quang nhẹ bao quanh anh, làm anh như đắm chìm trong nắng vàng ấm áp, khí chất cũng thay đổi mềm mại đi.
Chu Khâm giờ phút này hơi lơ đãng, đối mặt với những món đồ của người con gái anh yêu, lòng anh bồn chồn không giải thích được.
Khi anh nhặt chùm chìa khóa của Cố Khinh Âm lên, ánh mắt anh hiện lên một tia phức tạp, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt dây chuyền Sunny Doll trên chùm chìa khóa, những ký ức hiện về trong đầu anh như một bộ phim.
Cố Khinh Âm nhìn thấy Chu Khâm cầm chìa khóa, mới phản ứng lại đó là do anh đưa cô, xấu hổ và quẫn bách đột nhiên tới, cô muốn giải thích, nhưng ngại Triệu Ấu Lâm ở bên cạnh, nên không thể nói gì cả.
Sau khi con khỉ ăn bánh quy xong liền lao về phía Chu Khâm, Cố Khinh Âm theo bản năng lên tiếng nhắc nhở anh, nhưng anh phản ứng nhanh hơn cô, anh ném một khối bánh quy khác ra ngoài.
Kéo khóa lại, anh giúp cô lau khô túi, sau đó trả lại cho cô.
Hệ thống ngôn ngữ của Cố Khinh Âm đột nhiên bị lỗi, cô nói cảm ơn một cách khô khan, cũng không biết phải nói gì.
Cô rất hiếm khi gặp trở ngại trong giao tiếp, bất kể đối mặt với tình huống nào, cô đều xử lý được, mà giờ phút này, dưới luồng khí mạnh mẽ đáng sợ của Chu Khâm, sóng não của cô bị rối loạn không thể giải thích được.
Đợi Chu Khâm đi rồi, Triệu Ấu Lâm cầm túi của Cố Khinh Âm lên đầy ngưỡng mộ, "Làm sao có thể có một người đàn ông dịu dàng và ân cần như sếp Chu! Thế mà còn nghĩ đến việc giúp cậu lau khô."
"Anh ấy có thói ở sạch."
"Ồ, khó trách." Triệu Ấu Lâm trả lời xong mới thấy có gì đó không đúng, "Sao cậu biết?"
"Đoán."
——
Sau khi tất cả nhân viên đều leo lên đỉnh núi, mọi người cùng chụp ảnh tập thể, đạo cụ chụp ảnh là cái giá ba chân, sau khi chỉnh vị trí và thời gian xong, anh đi về phía đội ngũ.
Hai nhân viên hàng đầu tiên đứng ở giữa tự giác nhường chỗ cho anh, người lãnh đạo hẳn là đứng ở vị trí C, nhưng Chu Khâm lại đến hàng cuối cùng, thản nhiên nói: "Tôi đứng ở đây là đượ rồi."
Sau lưng Cố Khinh Âm trong nháy mắt căng thẳng, anh đang đứng phía sau cô, giống như lúc chụp hình tốt nghiệp, anh đi thẳng đến sau lưng cô, không nao núng chút nào nói với mọi người: "Tôi muốn đến gần với Cố Khinh Âm một chút."
Lời nói của anh khiến nhiều người buồn nôn, lúc ấy Chu Khâm tiêu sái không kiềm chế được, anh yêu cô một cách công khai và thẳng thắn không giấu diếm, đến mức anh mong muốn cả thế giới đều biết.
Anh từng nói với cô, "Anh biết yêu một người yêu đến cát bụi là không tốt, nhưng vì đó là em, anh cam tâm tình nguyện."
Chu Khâm theo đuổi cô mãnh liệt không quản ngại ba năm, Cố Khinh Âm có lúc bội phục sự nghị lực của anh, đổi lại là cô, nhất định sẽ không ôm hy vọng hư không mà uổng công chờ đợi, lãng phí thanh xuân của mình, nhưng anh không nghĩ vậy, ngược lại anh cảm thấy thật tốt khi có người mình thích, mặc kệ ngày đó khó khăn như thế nào, anh cũng muốn vì cô mà chiến đấu một phen.
Tiếng chụp hình vang lên, hình ảnh được lưu giữ, ánh mắt Chu Khâm trong ảnh chụp vô cùng mềm mại, ánh mắt nhìn xuống.
——
Sắc trời bắt đầu tối, xe chở mọi người đến một quán lẩu để ăn tối.
Chu Khâm lệnh cho trợ lý đặt trước ba bàn lớn, cơ bản là một bàn cho nam, một bàn cho nữ, còn lại chỉ có thể để nam nữ ngồi chung.
Cố Khinh Âm ngược lại không muốn cùng các cô gái ngồi chung, ríu rít nhiều chuyện, cô và Triệu Ấu Lâm đều đứng tại chỗ không nhúc nhích, cuối cùng cùng mấy vị đồng nghiệp thẹn thùng đến bàn thứ ba ngồi, tất cả họ đều hướng nội, không giỏi tranh giành, chỉ có Triệu Ấu Lâm nói nhiều hơn, cô ấy đã tự mình điều khiển bầu không khí của mọi người.
Kết quả nơi này vừa náo nhiệt lên, Chu Khâm đi vào, anh cùng trợ lý ngồi ở hai cái ghế trống duy nhất còn lại.
Bầu không khí có vẻ lạnh hơn trước khi bước vào, mọi người đều im lặng tự gắp đồ ăn trong nồi cho mình, không nói gì.
"Mọi người có thể tán gẫu nếu muốn, không cần ngại tôi ở đây." Chu Khâm nói, ánh mắt rơi trên người Cố Khinh Âm, "Tiểu cố, chi bằng cô mở đầu đi."
Tiểu Cố?
Đối với xưng hô đột ngột này, Cố Khinh Âm thật sự không phản ứng được đây là đang kêu cô.
Từ khi cô gia nhập công ty, Chu Khâm vẫn luôn duy trì quan hệ cấp trên và cấp dưới với cô, đặc biệt là trước mặt người khác, xa cách và cảm giác giữ khoảng cách, sao lúc này lại chủ động cue(*) cô?
(*) cue: là đề cập, nhắc tới người không liên quan.
"Vậy để tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện cười."
Cố Khinh Âm cười tự nhiên đầy hào phóng, má lúm đồng tiền lóng lánh như khảm một viên kim cương vào, "Tiểu Vương cắt cái đầu trung phân, biến thành tiểu Toàn, sau đó, sau đó tóc tiểu toàn rụng, trở thành tiểu Vương Bát."(*)
(*) "小王剪了个中分,变成了小全,后来,小全的头发掉了,变成了小王八。": từ 小王八 nghĩa là thằng mất dạy, nếu mọi người để ý thì thấy đây là kiểu chơi chữ.
Đồng nghiệp nam với mái tóc trung phân(*) vô thức sờ đầu mình: Tôi hoài nghi cô đang ám chỉ tôi, nhưng tôi không có chứng cứ.
(*) mái tóc trung phân: là kiểu tóc rẽ ngôi ở giữa, ở đây mình để là trung phân giống bản raw không dịch thuần Việt luôn để mọi người thấy tình tiết gây cười trong câu chuyện của Cố Khinh Âm
Đây vốn chỉ là trò đùa lạnh lùng, nhưng mọi người đều nhịn không được cười ra tiếng khi nhìn hành động của cậu ta.
Chu Khâm vịn nhẹ ngón trỏ lên bàn, nhìn đến nụ cười không kiềm chế được của Cố Khinh Âm, trong mắt tràn đầy sự dung túng vô hạn.
Trợ lý ở một bên nhìn thấy Chu tổng thế mà cũng cười theo, thật không thể tưởng tượng được, anh là người khó cười nhất mà cậu từng gặp.
"Tôi cũng kể cho mọi người một câu chuyện cười."
Trợ lý tràn đầy tự tin, chuẩn bị kể chuyện cười mà mình giấu ở đáy hòm trong lòng, muốn thể hiện tốt một lần trước mặt Chu tổng.
"Có một con thỏ rớt vào trong một cái rương, nhưng lấy ra lại là một con vịt, vì sao?"
Trợ lý ra vẻ cười thần bí, "Bởi vì trong rương có cái biến vịt ( áp) khí." (*)
(*) 因为箱子里有个变鸭(压)器: mình không hiểu câu này, bạn nào hiểu câu này thì chỉ mình nhé!
"............" Bầu không khí lại đóng băng.
Trợ lý nghe thấy Chu tổng ở một bên ghét bỏ nói: "Thể hiện quá mức tự chuốc lấy nhục."
——
Bữa tiệc kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi, Cố Khinh Âm mới vừa đi ngoài đã thấy Dương Bác đang đợi cô, cậu ta cứng đờ đi thẳng về phía cô, ngỏ ý muốn đưa cô về nhà.
Cố Khinh Âm còn chưa tỏ thái độ, giọng nam trầm thấp sau lưng vang lên:
"Cùng tôi nói chuyện một chút."
Chu Khâm nói xong, dẫn đầu đi về phía sâu trong hành lang.
"Nếu Chu tổng tìm cô, kia......Vậy tôi đi trước." Dương Bác xấu hổ gãi đầu.
"Được."
Cố Khinh Âm đến sau lưng Chu Khâm, anh cũng không nói lời vô nghĩa với cô, chỉ hỏi cô vì sao còn giữ móc chìa khóa kia.
Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại anh nói chuyện quá khứ với cô, Cố Khinh Âm mở túi, đem móc chìa khóa đưa qua, "Là do anh làm, anh giữ nó càng có ý nghĩa hơn."
"Đừng lảng tránh câu hỏi của tôi, Cố Khinh Âm." Anh gọi tên cô, nghiến chặt từng chữ.
"Nhìn còn rất đáng yêu, không thể ném vào thùng rác. Tôi giữ nó không phải là chuyện bình thường sao?"
Ý tứ của cô qua lời nói, Chu Khâm nghe ra một chút.
Ném mới có vẻ cố tình, sự thờ ơ thật sự hẳn là không ngại, không để bụng.
Không ai biết được anh đã hạnh phúc thế nào khi nhìn thấy điều nhỏ nhặt này, anh tự mình đa tình cho rằng không phải cô hoàn toàn không để ý anh, đáy lòng mới vừa dâng lên một chút ngọn lửa hy vọng, lại bị cô vô tình tưới diệt.
"Cảm ơn cô giúp tôi bảo quản, hiện tại vật nên về với chủ."
Anh dùng sức đoạt lại, đụng phải bả vai cô, sải bước rời đi.
Cố Khinh Âm nhìn ảnh phản chiếu của cô qua tấm kính, đôi môi đỏ tươi lặng lẽ nhếch lên.