Tiến Vào Bóng Đêm - Sát Liễu Giá Cá Thần

Chương 35




Mọi ồn ào hối hả tất cả dường như ngừng lại từ khoảnh khắc này, sau khi tình cảm mãnh liệt kết thúc chỉ dư lại cơ thể mệt mỏi. Hoàng hôn bất tận, sự cô đơn bao trùm khiến cậu đau đầu.

Nhan Phóng ngồi dựa vào đầu giường, trên mặt tràn đầy mệt mỏi, mất tinh thần. Cậu vẫn còn chưa buồn ngủ, muốn châm điếu thuốc để vơi đi nỗi phiền muộn trong lòng.

Cầm điếu thuốc lên, nghĩ tới còn có người nằm bên cạnh cậu, cậu xoa xoa tóc cô, trong lòng mềm mại đi một phần, đứng dậy định ra ngoài hút thuốc.

Mới đi hai bước, liền nghe thấy người trên giường phát ra tiếng ê a lảm nhảm trong mộng. Ánh trăng chiếu xuống người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ còn chưa hết hoàn toàn, bàn tay nhỏ ôm lấy nửa bên mặt, ngàn sợi tóc xõa đầy gối.

Khẽ bĩu môi, ngủ ngoan, chỉ nhỏ giọng nói mớ.

Cậu cúi người nghiêng đầu, nghe cô gọi tên cậu “Nhan Phóng…”

Cậu comg môi, cậu đã từng nói sẽ làm cô đến mức sung sướng, nhất định cô sẽ không thể rời khỏi cậu! Đây, ở trong mộng vẫn còn nhớ thương cậu!

Cậu nhẹ giọng đáp lại: “Ừm, anh ở đây.” Nhan Phóng dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc gương mặt mềm mại của cô, lại ngoắc ngoắc ngón tay cô.

Cô lại kêu cậu, giọng nói mềm mại, giống như một con mèo nhỏ: “Nhan Phóng…” Tay nhỏ còn nắm lấy ngón tay cậu.

“Ừ, anh ở đây.”

Cô vô thức ỷ lại, hồ nước trong lòng cậu dần dần gợn sóng. Nhan Phóng không biết ánh mắt hiện tại của cậu giống như trước đêm mưa rền gió dữ, mây đen cuồn cuộn thành từng đợt sóng, tình yêu được màn đêm đen ngập trời bao phủ, ngo ngoe rục rịch.

Cậu bò lên trên giường, ôm cô vào ngực, linh hồn cô đơn giờ phút này như được lấp đầy. Nhan Phóng thỏa mãn giống như đang ôm toàn bộ thế giới trong lòng, yên tĩnh ở mọi nơi cũng bất giác trở nên cô đơn.

Tiếp theo lại nghe cô nói mê: “Đừng……Cách xa tôi một chút…… Ưm……”

Cậu cau mày, gắt gao ôm cô vào trong lòng, đầu cô chôn ở ngực cậu, giọng nói đã biến mất. Lúc cô nói chuyện cũng trở nên khó khăn, cậu mới hài lòng nhắm mắt lại.

Giọng nói của cậu từ đỉnh đầu cô truyền đến, nói ra lời có giọng điệu vô lại ở bên trong.

“Không được không cần, em phải muốn.”

*

Hậu quả của ham muốn dục vọng chính là lúc đi học cô mơ màng buồn ngủ. Đầu và cổ dường như chỉ được nối với nhau bởi một sợi dây, miễn cưỡng treo trên cổ cô.

Cô mở mắt không ra, còn cậy mạnh không chịu ngủ, thế nào cũng phải cố chấp chống đỡ để ngồi học. Vì vậy biến thành cô ngồi ngủ, gục gục đầu, giống như con gà đang mổ thóc.

Nhan Phóng ở một bên chơi điện thoại, còn phải chú ý tới cô, đến lúc cô ngã trái ngã phải liền đỡ lấy.

Ôn Nguyệt rốt cuộc chịu không nổi nữa, đầu nặng nề nằm gục xuống bàn.

Mí mắt Nhan Phóng cũng chưa nâng lên, nhưng phản xạ cực nhanh, giống như phản xạ có điều kiện, tay mắt lanh lẹ đỡ khuôn mặt cô, từ từ đỡ cô xuống bàn.

Động tác của cậu nhẹ nhàng, bản nhạc đệm nhỏ này căn bản là không ai chú ý tới.

Nhưng khó tránh khỏi hỏa nhãn kim tinh của cô Trương, lần trước dễ dàng buông tha cho Ôn Nguyệt, lần này lại bị bà ta bắt được!

Bà ta lớn tiếng nói: “Có một số bạn học! Trên lớp của giáo viên chủ nhiệm……” còn dám ngủ gục!

Nhan Phóng ngẩng đầu nhìn như tra hỏi, ánh mắt sắc bén hàm chứa mũi nhọn, thập phần lạnh lùng.

Khiến cô Trương cảm giác bản thân như rơi vào băng tuyết ngập trời, bà ta im lặng một lúc lâu, giây tiếp theo thấy Nhan Phóng cũng ghé vào bàn ngủ.

Bà ta làm sao dám đắc tội cậu, ngày thường cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó, ai bảo cậu ta có bối cảnh cường đại. Lời nói của bà ta mà xúc phạm tới cậu, không biết cậu sẽ nháo nhào gây rối như thế nào.

Thấy chủ nhiệm lớp nói đoạn trước mà không nói nốt đoạn sau, các bạn học sôi nổi ngẩng đầu, nghi hoặc mà nhìn bà ta.

Bà ta thay đổi lời nói, giọng nói nhẹ nhàng hơn vài phần, như là sợ quấy nhiễu cậu: “Ở…… Ở trong lớp giáo viên chủ nhiệm còn dám nói chuyện riêng! Thành tích tốt chưa? Chưa tốt thì tập trung học tập.”

“Không nói nữa, tiếp theo học.”

Nhưng có một số bạn học cũng không ngốc như vậy, vừa rồi theo tầm mắt của cô Trương nhìn về phía sau, thì thấy Nhan Phóng ghé vào bàn yên tĩnh ngủ.

Thẩm duy Ngọc vẫn ngồi ở hàng phía trước như cũ, cậu ta cũng quay đầu lại nhìn về bàn của Nhan Phóng.

Sầm Triều thấy cậu ta quay đầu liền ngây ngốc, tinh thần lập tức tỉnh táo. Thò cái đầu nhỏ ra ngăn cảm tầm mắt cậu, còn dùng tay làm động tác bắn tim bắn cho cậu.

Cậu ta cũng không để ý cô gái này, quay đầu lại, nhìn sữa bò và bánh kem trên bàn mình.

Chắc mấy thứ này là cô ấy để rồi.

- -----oOo------