Tiến Vào Bóng Đêm - Sát Liễu Giá Cá Thần

Chương 27




Sầm Triều cảm thấy âm thanh đó thực quái dị, nhưng cô không có thời gian để nghĩ về nó.

Lúc đưa cô đến phòng y tế, vốn dĩ người không có vấn đề gì, nhưng bây giờ nhìn lại sắc mặt cô không được tốt lắm. Cô là một người không bị say xe, nằm trên người Thẩm duy Ngọc lại được một phen trải nghiệm.

Khi đến phòng y tế, cậu đặt cô nằm trên giường bệnh như ném đi củ khoai nóng phỏng. Phòng y tế không có ai, Thẩm duy Ngọc đợi cùng cô, Sầm Triều nhìn cậu, lông mày rậm cùng đôi mắt sáng ngời, thân hình cao ráo.

Nếu cô biết ở Nhất Trung có một chàng trai đẹp như vậy, cô đã sớm đến rồi.

Đối mặt với ánh mắt như vậy, cậu sớm đã thành thói quen và rất bình tĩnh. Thấy lớp học sắp bắt đầu, cậu hỏi: “Bạn học, hôm nay thật xin lỗi. Cậu có bị sao không? Để tớ xem cho cậu trước nhé?”

Nụ cười của Sầm Triều trở nên rộng hơn, đôi mắt cũng như đang cười, đuôi mắt vểnh lên như một con hồ ly.

“Thật sao?” Cô vừa cười vừa vén áo lên, lộ ra nửa chiếc áo lót màu trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái móc, bên dưới là vòng eo phẳng lì.

Ánh mắt Thẩm duy Ngọc tối sầm lại, lúc không cười, gương mặt tỏa nắng của cậu trở lên lạnh lùng. Mọi người đều nói cậu thích giúp đỡ người khác, nhưng

thực tế cậu buộc phải làm như vậy vì giáo huấn của gia đình, nhưng trong xương cốt cậu lại vô cùng lạnh lùng.

Cậu biết có rất nhiều người thích cậu, cũng không thiếu người muốn nhào vào ngực cậu, nhưng đây vẫn là lần đầu thấy một lời không hợp liền vén áo lên như vậy, cậu liền quay đầu tránh đi.

“Không phải muốn nhìn sao? Sao lại không nhìn? Chỗ này bị bóng của cậu đập vào đó, rất khó chịu đó.”

Thẩm duy Ngọc nghe thấy cô nói vậy, nghiêng nghiêng đầu nhìn, kết quả thấy cô nằm trên giường quần áo tuột xuống tận eo, bờ mông ngấn mỡ nhô lên, chiếc váy được xắn lên, có thể nhìn thấy quần lót cùng màu với áo lót.

Đồng tử của cậu căng lại, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một cô gái tự phụ như vậy, lẽ ra cậu phải nhìn đi chỗ khác, nhưng bị làn da mịn màng của cô làm cho mê mẩn.

Cô lắc đôi mông mật ong của mình, lo lắng nói: “Cậu rốt cuộc có thấy không vậy?”

Thẩm duy Ngọc nhìn thấy một vết bầm tím dưới lưng của cô. Cậu trầm giọng nói: “Bạn học, quần áo cậu hơi lộn xộn rồi, chú ý ảnh hưởng.”

Sầm Triều vô tình quay đầu lại hỏi: “Ảnh hưởng cái gì?”

Thầy y tế đứng ở cửa nhìn hai người, ho khan một tiếng: “Cặp đôi trẻ cũng nên chú ý, còn đang đi học đó.”

Thầm Duy Ngọc thấy có người tới, không quan tâm tới phong thái của mình, chỉ muốn chạy trốn khỏi hiện trường: “Thầy, cậu ấy không thoải mái, em đi về trước.”

Sầm Triều quay đầu lại bắt chéo hai chân, nhìn vành tai cậu ta đỏ bừng, bước đi vội vàng, cô lộ ra vẻ tươi cười thú vị. Đẹp trai và ngây thơ như vậy, cô nhất định phải có được.

Thầy y tế đẩy đẩy kính, mỉm cười hỏi cô, “Bạn học, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Sầm Triều thu lại tầm mắt, đứng dậy vuốt ve váy, cười với thầy y tế: “Không có ạ.”

Sau đó nhảy xuống theo cậu đi ra ngoài: “Bạn học Thẩm, đợi tớ với ~”

Sầm Triều ở bên cạnh cậu lải nhải, vừa đi vừa nhảy, tràn đầy khí thế, giống như một con bướm quấn lấy cậu.

Liễu Từ đang đến văn phòng để giao bài tập về nhà tình cờ gặp cảnh này, cô ta chào hỏi với Thẩm duy Ngọc.

Sau đó kinh ngạc nhìn cô gái bên cạnh cậu ta, cô gái này lớn lên tầm thường như thế nào lại đi bên cạnh Thẩm duy Ngọc, còn làm cho Thẩm duy Ngọc xưa

nay luôn ấm áp dịu dàng trở nên nghiêm túc như vậy.

Hai mắt của Thẩm duy Ngọc sáng lên khi nhìn thấy cô ta, vừa lúc có thể mượn cô ta thoát khỏi những lời lảm nhảm này: “Bạn học Sầm, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách, bạn gái tôi…       ” thấy sẽ không vui.

Cậu chưa kịp nói xong, liền thấy Liễu Từ nở nụ cười tươi như hoa đi qua người cậu, lời nói của cậu như nghẹn lại trong cổ họng. Sầm Triều liếc nhìn bóng lưng của Liễu Từ, đợi cậu nói: “Bạn học Thẩm, bạn gái nào? Khoảng cách gì?”

Cậu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói cho có lệ: “Không có gì.”

Quả nhiên, Nhan Phóng từ phía sau cậu đi tới. Liễu Từ cùng cậu ấy chào hỏi, có vẻ tâm tình của cậu ấy rất tốt, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười. Nó khiến cho cô ta ảo tưởng rằng cậu đang mỉm cười với cô ta, cho dù một ánh mắt cũng chưa cho cô ta, nhưng cô ta vẫn thấy thỏa mãn.

Cho đến khi nhìn thấy người con gái bên cạnh cậu, cô ta mới thấy mắt mình như bị dao đâm.

Cô ta không quan tâm đến tất cả mọi người, chỉ những chuyện liên quan đến Nhan Phóng thì cô ta mới bị phân tâm.

Cô gái đó không phải cô gái mà sáng nay cô ta đã nhìn thấy ở cổng trường sao? Còn chẳng biết xấu hổ cùng Nhan Phóng chào hỏi, nhưng bị cậu ấy phớt lờ đi.

Như thế nào bây giờ lại đi bên cạnh Nhan Phóng? Là ngẫu nhiên hay là…?

Sắc mặt của cô ta thay đổi như một bảng màu. Cô ta tự an ủi trong lòng, khẳng định là ngẫu nhiên gặp được, Thẩm duy Ngọc nói bọn họ học cùng lớp. Việc trở lại lớp học cùng nhau sau giờ học thể dục là điều bình thường.

Hơn nữa, lớn lên xấu như vậy, làm sao có thể xứng đứng bên cạnh Nhan Phóng, chỉ có cô ta mới xứng.

Cô ta hất hất tóc, nhìn Ôn Nguyệt với nụ cười khinh thường và nhướng này nói: “Bạn học, chào cậu nha.”

––––

Lời editor muốn nói:

– Mình hông biết nên để người quản lý phòng y tế ở trường gọi là gì? Mng có biết từ nào thì chỉ mình nha (⸝⸝⸝´꒳`⸝⸝⸝)