Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiến Vào Ánh Lửa - Tứ Nghi

Chương 65




Buổi chiều ngày đầu năm mới, Bạch Chỉ đi cùng bà ngoại, Phó Huyền Tây và Tuế Diểu đến nhà họ Phó.

Gia đình cô và dượng của Phó Huyền Tây cũng cùng nhau quay về căn nhà này, xem như người lớn chính thức gặp mặt nhau.

Hiếm khi căn nhà này nhộn nhịp như vậy, đây là lần đầu tiên Tuế Diểu quay lại đây sau mấy năm ly hôn, mang thân phận khách ghé thăm, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Ban đầu Bạch Chỉ hơi lo lắng, nhưng cũng may người lớn đều rất hiền lành, luôn cười nói với cô, không làm khó cô.

Bà ngoại lớn tuổi, cùng vai vế với ông nội Phó, cũng được các thế hệ nhỏ hơn đối xử phải phép.

Đối với Bạch Chỉ, thế này đã đủ thỏa mãn.

Cô không sợ mình chịu ấm ức, chỉ sợ bà ngoại không vui.

Nhưng cũng may, gia đình anh cho cô tất cả sự tôn trọng và yêu thương.

Ăn tối xong, họ tán gẫu, đánh bài một lát, sau đó quay về Nguyệt Mê Tân Độ, không ở lại nhà họ Phó qua đêm.

Tuế Diểu ở lại thêm mấy ngày Tết dương lịch, bàn bạc ngày cưới của Bạch Chỉ và Phó Huyền Tây, hứa sẽ quay về khi họ tổ chức hôn lễ, sau đó bà trở lại Ý.

Ngày nghỉ ở Ý khác với trong nước, bà phải trở lại đứng lớp.

Đám cưới dự kiến sẽ diễn ra vào đầu mùa xuân, Phó Kính Chi và cô của Phó Huyền Tây giúp chuẩn bị, Bạch Chỉ không cần phải lo lắng nhiều, chỉ phải đi chụp ảnh cưới.

Phó Huyền Tây chọn một hòn đảo ở phương Nam để chụp ảnh cưới, thời tiết nơi đó ấm áp, cô mặc váy cưới cũng không sợ lạnh.

Bạch Chỉ đến nơi mới biết, đó chính là hòn đảo mà họ đã từng ghé qua trước khi chia tay.

Tất cả như được tua ngược lại, tựa như kim đồng hồ xoay ngược chiều.

Có lẽ họ chưa từng xa nhau.

Đội ngũ chụp ảnh cưới chăm chỉ chụp ảnh cưới trên đảo hết hai ngày, xong việc thì rời đi trước.

Bạch Chỉ và Phó Huyền Tây không về cùng họ, mà ở lại chơi thêm.

Lần trước đến đây hơi gấp gáp, tâm tình cũng không tốt, còn cảm thấy hơi buồn.

Lần này, tâm tình đã tốt hơn trước nhiều.

Nhẹ nhõm, vui vẻ, làm người ta hạnh phúc đến mức muốn hát vang.

Những ai chưa từng trải qua nỗi tuyệt vọng như vậy sẽ rất khó hiểu được niềm hạnh phúc khi được tái sinh, cũng sẽ không cảm thấy phấn khích thế này.

Bạch Chỉ phấn khích đến nỗi, đêm đến không ngủ được, trời chưa sáng đã muốn rời khỏi giường.

Đêm hôm trước, Phó Huyền Tây có công việc phải xử lý, cho cô thức khuya một đêm, hôm sau xong việc, anh lại giày vò cô.

Bạch Chỉ bối rối, vừa thở hổn hển vừa mắng anh vô liêm sỉ.

“Nuông chiều em như vậy, em còn dám mắng anh sao?” Phó Huyền Tây lật người cô lại, thấp giọng nói.

Bạch Chỉ không ngừng nức nở, thanh âm bị chôn vùi trong chiếc gối.

Cô cảm thấy rất vô lý, người ta nói đàn ông càng lớn tuổi càng giảm khả năng, sao người này đã hai mươi chín tuổi rồi mà tinh thần và tinh lực vẫn dồi dào vậy chứ?

Đem hai người ra so sánh, cô mới là người không có khả năng.

Vui đùa trên đảo hai ngày, họ quay lại Lâm Nghi.

Gần đến Tết, Phó Huyền Tây bộn bề công việc, Bạch Chỉ lại rảnh rỗi bất ngờ.

Cô muốn sang năm đám cưới xong xuôi mới ra ngoài đi làm, bây giờ mỗi ngày đều ở nhà, không có việc gì làm, cô sẽ học nấu ăn.

Tay nghề nấu ăn của cô rất tốt, nhưng nói đến bánh ngọt và tráng miệng kiểu Tây, cô vẫn là người mới vào nghề, may mà cái gì dì Xuân cũng biết, còn nghiêm túc dạy cô.

Mỗi ngày, các loại nguyên vật liệu đều bày đầy bàn bếp và đảo bếp, cô rảnh rỗi quá đáng, tự tay làm vỏ bánh tart.

Còn tự tay nhồi bột làm bánh nướng.

Bà ngoại tạm thời sống ở Nguyệt Mê Tân Độ, có lẽ sợ bà buồn chán, Phó Huyền Tây tìm các bà cụ trạc tuổi bà ngoại để trò chuyện cùng bà.

Bạch Chỉ nghịch ngợm trong bếp xong, lại ra ngoài nghịch ngợm vườn cây của Phó Huyền Tây.

Trước đây, anh chỉ giữ dì Xuân ở Nguyệt Mê Tân Độ, người giúp việc khác và người làm vườn đều đến theo giờ, xong việc sẽ rời đi.

Bây giờ thì tốt rồi, tiết kiệm được tiền thuê người làm vườn và người dọn dẹp, Bạch Chỉ đã làm hết cho anh.

Giao thừa, Bạch Chỉ và dì Xuân cùng nấu một bàn đầy thức ăn.

Phó Huyền Tây bận rộn công việc, phần còn lại đành giao cho người khác xử lý, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, muốn vào bếp xem thử, lại bị Bạch Chỉ đuổi ra ngoài.

“Anh ra ngoài ngồi đi, chờ em nấu cơm tối.”

Phó Huyền Tây tựa vào khung cửa, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười: “Anh ăn cơm mềm (*) à?”

(*) Ăn bám phụ nữ

“Sao chứ, em thấy anh vất vả, muốn anh ngồi nghỉ một lát.” Bạch Chỉ vừa xào rau vừa trả lời anh, “Nếu muốn giúp, anh ra chơi với bà ngoại đi, dạo này bà rất có hứng thú với cây đàn guitar của anh.”

“Được rồi.”

Phó Huyền Tây xoay người đi tìm bà ngoại, lấy cây guitar của mình ra, còn tưởng anh định dạy bà chơi đàn thật.

Chính là cây guitar mà trước đây Bạch Chỉ đã tặng anh, sau đó rất ít khi chơi, trông vẫn như mới.

Bình thường, anh không phải là một người quá kiên nhẫn, nhưng đối với người quan trọng, anh lại cực kỳ nhẫn nại.

Sau khi hai người thảo luận về guitar xong, Bạch Chỉ và dì Xuân đã bắt đầu dọn món.

Sau Tết Tiểu niên ngày hai mươi bốn tháng chạp (*), mọi người đã bắt đầu bàn bạc về mâm cơm giao thừa.

(*) Là ngày cúng Táo Quân của Trung Quốc, được thực hiện vào buổi tối nên còn được gọi là Đêm Tiểu niên.

Ăn xong, dì Xuân không cho Bạch Chỉ làm gì nữa, tự mình dọn dẹp nhà bếp.

Bà ngoại xem tivi một lát, sau đó rửa mặt đi ngủ, Phó Huyền Tây cũng bảo Bạch Chỉ lên lầu nghỉ ngơi.

Bạch Chỉ nhìn thời gian, thấy chưa đến chín giờ: “Còn sớm mà, chúng ta xem tivi một lát đi.”

“Đừng xem nữa.” Phó Huyền Tây đứng dậy, cúi người bế cô, “Đi ngủ.”

Cả người lơ lửng giữa không trung, Bạch Chỉ nhỏ giọng: “Dép của em!”

“Cần gì dép nữa, anh bế em, em không cần phải bước đi.”

“Anh cũng đâu thể bế em mãi được.”

“Ít nhất cũng có thể bế em khi anh có mặt.”

“…”



Bạch Chỉ biết Phó Huyền Tây bế cô lên lầu, chắc chắn không chỉ để ngủ.

Dạo này anh vô cùng bận rộn, buổi tối về trễ, lúc anh tắm rửa xong, Bạch Chỉ đã ngủ.

Cũng không nỡ đánh thức người ta dậy, chỉ ôm cô vào lòng ngủ đến sáng, lại bận rộn đi làm.

Còn có mấy ngày anh đi công tác, cô phải ngủ một mình.

Rốt cuộc cũng có một chút thời gian rảnh rỗi, anh muốn quấy phá một chút.

Ban đầu, Bạch Chỉ còn chống cự, xô đẩy anh mấy lần, nhưng sau đó anh giữ tay cô lại, cô hoàn toàn không còn khả năng đấu tranh.

“Em không muốn à?”Anh thì thầm bên tai cô, hơi thở ấm nóng mơn man bên tai, mang theo cảm giác ngứa ngáy.

Bạch Chỉ thật sự… rất nhớ.

Nhưng cô xấu hổ, không dám thừa nhận, cứ lẩm ba lẩm bẩm, liên tục đá anh: “Anh muốn làm gì thì làm, đừng hành hạ em như vậy.”

“Ừm…” Phó Huyền Tây dừng lại, kéo chăn, giống như không hề có ý định làm gì, “Em đã không muốn, anh cũng không ép.”

Dừng một lát, anh lại nói: “Chuyện này chỉ vui nếu cả hai bên đều muốn, ngủ đi.”

Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn thái độ của kẻ đầu têu, vừa hoảng loạn, vừa tức giận, vừa xấu hổ, xoay người véo véo mặt anh: “Anh cố tình! Anh chỉ biết bắt nạt em.”

Phó Huyền Tây nhìn cô, chỉ cười, cười một lát, anh kéo tay cô xuống, nắm chặt.

“Em muốn không?” Anh lại hỏi.

Bạch Chỉ đỏ mặt, lẩm bẩm: “Anh có thể đừng hỏi như vậy được không…”

“Vậy làm sao anh biết em có muốn hay không?”

Bạch Chỉ rúc vào lòng anh, vùi đầu vào lồng ngực của anh, nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Là anh thì đương nhiên em muốn…”

Nói đến cuối câu, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

“Sao lại xấu hổ với anh?” Phó Huyền Tây nhấc chân, xoay người cô lại, “Làm gì còn chỗ nào anh chưa thấy, chưa chạm chứ?”

“…” Bạch Chỉ nhắm mắt, da mặt nóng lên, “Anh đừng nói nữa, nhanh lên ——”

“Hóa ra là em không đợi được.”

“…”

Bạch Chỉ quyết định không nói chuyện với anh nữa.

Người đàn ông này, bây giờ nói chuyện riêng với cô, càng lúc càng vô liêm sỉ.

Nhưng mà, Phó Huyền Tây không làm theo ý cô, lại đưa tay xuống, gảy đàn guitar.

“Phải không?”

“…”

Bạch Chỉ cắn môi, im lặng không nói.

“Không phải à?” Phó Huyền Tây dừng lại, “Vậy bỏ đi.”

Bạch Chỉ chỉ muốn đá anh, nhưng cô vừa giơ chân đã bị đè xuống, chỉ có thể nhỏ giọng trả lời: “Phải.”

“Vậy làm tiếp.” Phó Huyền Tây cúi đầu, cắn cắn cằm cô.





Nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt, mũi, môi, tiếp tục di chuyển xuống dưới.

Bạch Chỉ bị hôn đến hoang mang rối bời, phản ứng hơi chậm chạp.

Giữa cơn mê đắm, cô cảm nhận nụ hôn lại đi đến nơi cô chưa từng nghĩ đến.

“Đừng ——“ Cô hoàn hồn một chút, đưa tay ngăn cản anh.

Nhưng mà, bàn tay vươn ra đã bị người ta nắm lấy, không thể cử động.

Cô không thể phản kháng được nữa, chỉ có thể chịu đựng.

Là một trải nghiệm chưa từng có.

Bạch Chỉ kìm nén một hồi lâu, nhưng không thể ngăn được nước mắt.

Tiếng khóc khe khẽ vang lên, Phó Huyền Tây ngẩng đầu nhìn cô, đôi môi ươn ướt, thanh âm trầm khàn: “Sao em lại khóc?”

“Em, em không muốn anh làm vậy…”

“Không thích à? Hay là không thoải mái?”

Thích, thoải mái.

Nhưng mà, Bạch Chỉ không biết phải nói thế nào.

Luôn cảm thấy, người như anh, rực rỡ chói mắt như ngàn vì sao, lại hạ mình làm chuyện này chỉ để khiến cô vui vẻ.

Hơi khó chịu.

Bạch Chỉ vòng tay qua cổ anh: “Anh ôm em đi.”

Phó Huyền Tây ôm cô, lại cảm thấy buồn cười: “Sao thế?”

Bạch Chỉ hít mũi, cắn cắn cằm anh: “Em giúp anh.”

“Hả?”

“Anh nằm xuống.” Bạch Chỉ đẩy anh, “Để em giúp anh.”

Phó Huyền Tây không nói gì, chỉ nằm xuống, gối tay sau đầu, nhàn nhã nhìn cô.

Bạch Chỉ học theo anh, hôn mãi.

Lúc cô cúi đầu giống như anh vừa làm, có một bàn tay phủ lên đầu cô.

Phó Huyền Tây xoa tóc cô, tựa như đang trấn an cô.

Hình như anh chấp nhận chuyện này dễ dàng hơn cô, không ra sức ngăn cản như cô.

Còn hơi dùng sức đè đầu cô xuống.

Kim đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ, căn phòng cũng yên tĩnh trở lại.

Bạch Chỉ thật sự mệt mỏi, rúc vào lòng anh, từ từ nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Không còn sức động một ngón tay.

Phó Huyền Tây còn năng lượng, bế cô đi tắm lần nữa, còn cho cô ngậm nước súc miệng.

“Dậy đi, đừng nuốt.”

Súc miệng xong, cô không muốn di chuyển chút nào, ngủ đến tận trưa hôm sau.



Một ngày trước giao thừa, Phó Huyền Tây đưa Bạch Chỉ đi lĩnh chứng.

Trước đó, lúc nào cũng bận rộn, dường như chuyện này không có gì phải vội.

Đến lúc rảnh rỗi, dường như có hôn thú thì tốt hơn.

Họ đến sớm, không phải xếp hàng lâu, sau khi vào cửa, họ đi làm thủ tục, chụp ảnh, xuất trình chứng minh thư, đi đóng dấu lên giấy chứng nhận.

Cầm hai quyển sổ hồng nhỏ trong tay, Bạch Chỉ lập tức bảo Phó Huyền Tây cầm một quyển, hai người đặt hai quyển sổ sát vào nhau, chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè.

Ghi chú: [Năm năm tháng tháng, ở bên anh ấy.]

Phó Huyền Tây đợi cô đăng xong, bấm like một cái.

Nghĩ lại, anh cũng tranh thủ đăng ảnh lần đầu, cập nhật lên vòng bạn bè, ghi chú: [Tình yêu của tôi.]

Tám trăm năm, chưa chắc anh đã đăng lên vòng bạn bè, rốt cuộc cũng cập nhật một lần, lại là giấy hôn thú chấn động.

Chớp mắt một cái, số lượt like và bình luận tăng vọt, không khác nào người nổi tiếng.

Ngoài bạn bè của anh, còn có đối tác làm ăn, bình luận chúc anh tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.

Phó Huyền Tây đưa cho Bạch Chỉ xem, giọng điệu nhàn nhạt: “Người ta bảo chúng ta sớm sinh quý tử kìa.”

Bạch Chỉ nhìn, sau đó đẩy tay anh ra: “Anh tự sinh đi.”

Phó Huyền Tây nhướng mày, mỉm cười: “Làm sao anh tự sinh được? Em có sinh một mình được không?”

Bạch Chỉ: “…”



Sau khi về nhà, Phó Huyền Tây cất hai quyển sổ vào tủ, khóa lại.

Bạch Chỉ thấy anh khóa tủ, tò mò hỏi: “Anh khóa lại làm gì, nhỡ đâu cần dùng đến, lại phải mở khóa, không phải là phiền phức lắm sao?”

“Khóa lại cho an toàn, không cho em cầm chìa khóa.” Phó Huyền Tây nói, nhét chìa khóa vào túi.

“Hả?” Bạch Chỉ hoang mang, “Sao không cho em cầm chìa khóa, nhỡ đâu em cần giấy hôn thú thì sao?”

“Thì hỏi anh.”

“…”

Bạch Chỉ vừa bực bội vừa buồn cười: “Sao anh giữ gìn kỹ thế?”

“Đương nhiên là phải giữ gìn rồi, anh lớn tuổi, kết hôn không dễ.” Phó Huyền Tây kéo cô vào lòng, hôn hôn, “Nhỡ đâu anh đưa cho em, em không vui, lại đòi ly hôn thì sao?”

“…” Bạch Chỉ nghĩ lời này thật buồn cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thật ngọt ngào, “Anh yên tâm, khó khăn lắm mới được ở bên anh, em không nỡ.”

“Vậy mới được.” Phó Huyền Tây cắn cắn môi cô, “Em mà còn rời đi như trước đây, anh sẽ không nương tay, sẽ không vụng trộm tìm đến em nữa đâu.”

“Vậy anh sẽ làm gì?”

“Bắt em về, nhốt lại, khóa lại, mỗi ngày chỉ được nhìn thấy anh.”

“Em không biết anh còn tiềm ẩn tính chiếm hữu luôn đấy.”

“Đàn ông càng lớn tuổi càng có xu hướng trở nên biến thái mà.” Phó Huyền Tây không nhịn cười được, lại nói, “Cho nên em phải cẩn thận.”

“Được rồi, em sẽ cẩn thận.” Bạch Chỉ ngẩng đầu, hai mắt sáng rỡ nhìn anh, “Ông xã.”

Hai mắt của Phó Huyền Tây lại tối đi: “Hả?”

“Ông xã?”

Phó Huyền Tây liếm môi: “Sau này cứ gọi như vậy đi.”

“Em yêu anh, ông xã.”

“Anh cũng vậy.”

“Anh phải nói, anh cũng yêu em.”

“Anh cũng yêu em.”

“Còn muốn anh gọi em là bà xã.”

“Bà xã.”

“Nối lại đi.”

“Anh yêu em, bà xã.”



Hôm sau, lại về nhà họ Phó.

Ăn cơm tối xong, người giúp việc chuẩn bị pháo hoa trong sân.

Cũng vì vậy, sau hai năm trời, rốt cuộc Bạch Chỉ cũng được ngắm pháo hoa ở khoảng cách gần.

Không như trước đây, chỉ được nhìn anh qua màn hình, trong lòng chua xót.

Bạch Chỉ ngả người vào lồng ngực của Phó Huyền Tây, gọi anh giữa thanh âm pháo hoa nở rộ trên bầu trời: “Phó Huyền Tây.”

“Ừm?”

“Sau này, mỗi năm chúng ta đều sẽ ngắm pháo hoa cùng nhau chứ?”

“Đương nhiên.”

Đó là giao thừa năm 2022, cũng là giao thừa đầu tiên họ bên nhau.

Trước đây Bạch Chỉ không dám tưởng tượng, sau này sẽ có một ngày như hôm nay.

Vạn vật tựa như một giấc mộng, cô mỉm cười, Phó Huyền Tây véo véo cô.

“Bị ngốc à?”

“Anh véo em à?”

Phó Huyền Tây véo má cô: “Ừ.”

Bạch Chỉ cong môi, nghiêm túc cảm nhận: “Hình như không đau, chẳng lẽ em đang mơ?”

Rốt cuộc Phó Huyền Tây cũng hiểu ý cô, anh cúi đầu cắn khóe môi cô.

“Úi…” Bạch Chỉ bị cắn đau, lùi lại một chút.

“Còn nghĩ là mơ không?”

“Không còn, hì hì.”

Thật tốt.

Nhớ mãi không quên, mộng đẹp sẽ thành thật.