Tiên Tử, Xin Tự Trọng, Ta Có Gia Đình

Chương 20: Sư Phụ




Trước khi đến núi Tam Thanh Cố An cũng đã chào hỏi, có thể luyện đủ.

Cố An tu luyện, chính là bị đánh.

Roi lạnh như băng, nhưng quất vào người lại đau rát, đau đến Cố An có chút không mở mắt ra được, nhe răng trợn mắt.

Vị Ương cũng không vì vậy mà liếc Cố An một cái, nên hạ thủ thế nào vẫn hạ thủ như cũ.

Trước sau như một khắp người lở đỏ, Vị Ương dừng roi trong tay.

Cố An kiên trì ba canh giờ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không cần bị đánh nữa.

Roi cùng vỏ kiếm lúc trước bất đồng, vỏ kiếm là vật cứng, ít nhất sẽ không quấn lên quẹo vào quất đùi ngươi, nhưng roi sẽ, hơn nữa rất đau.

- Ba canh giờ, có chút tiến bộ.

Vị Ương gật đầu, đáy mắt hiện lên vẻ thưởng thức.

Cố An quét mắt nhìn góc trên bên trái.

[Đông Hải Kiếm tiến độ: 82%)

Độ thuần thục đã cao như vậy?

Chính mình hoàn toàn không có phát hiện.

- Nghỉ ngơi mười phút, tiếp tục.

Vị Ương vuốt ve roi trong tay, qua một hồi lâu mở miệng nói:

- Quý Bạch Thường, kế tiếp bổn cung có một số việc, ngươi không cần tới nữa.

- Ừ.

Cố An gật gật đầu.

Thấy Cố An bình thản tiếp nhận như vậy, Vị Ương nhướng mày, bất mãn nói:

- Không tò mò là chuyện gì?

- Tò mò ngươi sẽ nói sao?



- Quả thật sẽ không nói, ha ha

- Sư tỷ.

Người bên ngoài gõ cửa phòng.

- Tra ra, là những tên trộm Tỏa Hồn Sơn kia, lúc ấy Tỏa Hồn Sơn viếng thăm qua, tất cả tiên tử đều cùng sư tỷ giống nhau, thực lực giảm xuống, linh khí bị hao tổn, sư tỷ, chúng ta khi nào thì đi thu thập bọn họ?

"..."

- Ngươi muốn đi báo thù?

Cố An cũng nghe hiểu câu chuyện của bọn họ.

Năm đó thực lực Vị Ương giảm xuống là lời nói thật, hơn nữa còn bị người ám toán.

- Thực lực giảm xuống nhiều như vậy, ngươi có thể địch nổi bọn họ?

Vị Ương lạnh lùng, đắc ý nói:

- Bổn cung là người phương nào, đệ nhất thiên tài núi Tam Thanh, ngươi nói bổn cung sẽ bị đám tiểu nhân kia hãm hại?

- Vậy trước đó ngươi bị lừa như thế nào?

"..."

- Thật không biết nói chuyện, không có ý nghĩa, thời gian nghỉ ngơi hủy bỏ, đứng lên đi.

- Sư tỷ, ngươi ở bên trong lẩm bẩm cái gì? Cái gì thời gian nghỉ ngơi?

Đẩy cửa ra, Vị Ương đi ra ngoài.

Không lâu sau, Cố An nghe được tiếng tiểu sư muội nói lời tạm biệt, Vị Ương lại trở về phòng.

- Phần thắng lớn bao nhiêu?

- Khó nói.

Vị Ương lắc đầu:

- Tỏa Hồn Sơn là một nơi không dễ chọc, người của bọn họ thực lực không mạnh, nhưng trình độ âm chiêu lại lợi hại hơn người khác rất nhiều, hừ.

- Quý Bạch Thường, có muốn học chiêu thức khác không?

- Tự nhiên muốn, Vị Ương cô nương nguyện ý dạy ta?

- Không có thời gian dạy ngươi, nếu ngươi nguyện ý bái nhập môn hạ Tam Thanh sơn, bổn cung có thể miễn cưỡng thu ngươi làm đệ tử thân truyền, hơn nữa đem kiếm phổ cho ngươi, ngươi cầm về sau tự mình tu luyện là được.

Cố An áy náy cười một tiếng:

- Nhưng Vị Ương cô nương, ta phải ở lại thế gian.

- Không cho ngươi lên núi, ở thế gian chẳng lẽ không thể tu kiếm?

- Nguyện ý, hay là không nguyện ý?

- Đương nhiên là nguyện ý.

Vị Ương lần đầu lộ ra nụ cười, nàng từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy da trâu:

- Viết tên của ngươi lên trên đi, một khi gia nhập Tam Thanh Sơn chúng ta, ngươi không thể lại vào tông môn khác, nếu không trời đánh sấm sét, thu vi tu vi của ngươi.

Cố An không đắn đo, trực tiếp viết xuống tên của mình.



Quý Bạch Thường.

Vị Ương gật đầu:

- Ừ, ta đưa kiếm phổ cho ngươi, sau này ngươi chính là đệ tử thân truyền của ta, nhớ kỹ, ở bên ngoài đừng làm mất thể diện Tam Thanh Sơn chúng ta, nếu không đuổi tới chân trời góc biển ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Cố An cũng không nhìn ra tờ giấy kia có gì đặc biệt, viết và không viết có gì khác nhau sao?

Tất cả trông giống như một lời hứa bằng miệng.

Huống hồ mình còn không phải dùng tên thật.

Vị Ương ở trên tường nhẹ nhàng điểm, trên tường phát ra tiếng trầm đục, chỉ chốc lát sau, một cánh cửa ngầm xuất hiện.

- Ở bên ngoài chờ.

Vị Ương đi vào trong cửa ngầm.

Không đến một phút, Vị Ương mang theo một quyển sách nhỏ đi ra.

- Sách thiếu nhi?

Cố An nhíu mày.

- Xem đi, sau khi xem xong ghi tạc trong lòng, không thể mang ra, không thể truyền ra ngoài.

Nhận lấy sách, Cố An ngồi dưới đất mở ra hai trang.

Bên trong đều là đồ án, một đồ án tiểu nhân múa kiếm, hơn nữa tiểu nhân này lại còn vẽ lên hai bím tóc, ý tứ là nữ?

- Kiếm pháp này có phải thích hợp cho nữ tu luyện hơn không?

- Vì sao lại hỏi như vậy?

Cố An chỉ vào hình vẽ tiểu nhân bên trên:

- Ngươi xem bọn họ đều là nữ, còn thắt bím tóc.

- Đó là.. Dù sao ai cũng có thể học tập, ngươi không cần để ý tới.

Không biết có phải do ánh đèn mờ ảo hay không, Cố An nhìn thấy trên mặt Vị Ương có chút thẹn thùng.

Nàng xấu hổ cái gì?

Cố An cúi đầu nhìn quyển sách nhỏ trong tay.

Đồ án bên trên giống như là dùng bút tự mình vẽ lên.

Chẳng lẽ nói..

- Các tiền bối vẽ rất đẹp a, mặc dù có chút tâm tư thiếu nữ, nhưng ngắn gọn rõ ràng, đa tạ Vị Ương cô nương.

- Tự mình xem đi, nhớ kỹ, không thể truyền ra ngoài, đây là ta.. sư tôn ta tự mình nghiên cứu ra kiếm pháp, một phần độc nhất vô nhị.

Cố An không nói nhảm nữa, đem đồ án trên sách nhỏ ghi nhớ trước.

Mặc dù Cố An có chút xem không hiểu loại bí tịch công pháp này, nhưng cũng may đồ án bên trên đơn giản, chỉ là nhớ kỹ không tốn bao nhiêu tâm tư.

Không đến nửa canh giờ, Cố An đã trả lại sách thiếu nhi.

- Nhớ xong chưa?

- Ừm



Vị Ương khẽ gật đầu:

- Cũng không tệ lắm, xem bao lâu ngươi có thể học ra chút hoa, nếu không không cần tự xưng là đệ tử bổn cung.

- Vị Ương cô nương, ta chuẩn bị xong rồi.

Nhưng Vị Ương không nhúc nhích, vẫn ngồi đó, bình tĩnh nhìn Cố An.

- Vị Ương cô nương?

- Ngươi gọi ta là gì?

- Sư tôn.

- Bắt đầu đi.

Nghe được một tiếng xưng hô này, Vị Ương mới đứng dậy.

Đã lớn tuổi rồi, còn chú trọng những chuyện nhỏ nhặt này như vậy.

Cố An tặc lưỡi trong lòng, đương nhiên, hắn không dám nói thẳng với Vị Ương.

Đảo mắt đã là ngày hôm sau, Cố An và Vị Ương một đêm không ngủ.

Cô nam quả nữ tu luyện suốt đêm, hai người không ngừng tiến hành tiếp xúc tứ chi, thân thể Cố An vẫn đỏ rực, miệng lại thở hổn hển.

- Uây.. sư tôn, hôm nay đa tạ.

- Hôm sau không cần tới nữa.

Vị Ương cũng sửa sang lại sợi tóc hơi rối tung:

- Ở nhà phải tu luyện thật tốt, về đến nhà đừng chơi đùa, tuy rằng ngươi đã phá dương thân, nhưng khoảng cách bình cảnh còn rất xa.

- Vâng.

Cố An đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mở miệng hỏi:

- Sư tôn, ta nhớ rõ Tam Thanh sơn cũng có vài tên đệ tử phá dương thân, vậy bọn họ nên tu luyện như thế nào?

- Chỉ là tiên lộ đi không xa, cũng không nói phá dương thân liền không có cách nào tu luyện, đây là hai khái niệm.