Ấn tượng Cố An để lại cho các nàng vẫn luôn là một vị thư sinh áo xanh, miệng đầy chi hồ giả dã.
Hôm nay cầm trong tay vỏ kiếm, ngược lại cũng có vài phần khí thế.
Tô Bách Hợp giật mình, bộ dáng phong kinh vân đạm này, sao lại kém tiên nhân miêu tả trong sách tiểu nhân không nhiều lắm?
Phục hồi tinh thần lại, Tô Bách Hợp mở miệng nói:
- Cố An, tuy rằng nương tử ngươi ở đây, nhưng ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
- Tô tiểu thư, mời đi.
Cầm trường kiếm trong tay, Tô Bách Hợp nhắm ngay đùi Cố An, trong lòng mặc niệm:
- Tất cả đều là sơ hở, nên xuống tay từ đâu thì tốt hơn.
- Đùi? Không được, vạn nhất đi đường không nổi Mị Nhi tỷ tỷ còn phải chiếu cố hắn.
- Cánh tay?
- Hình như cũng không được, Thư Sinh coi trọng nhất chính là tay của mình, nghe nói chữ của Cố công tử còn rất đẹp, nếu là vẽ trên tay hắn.
- Ra hai lỗ hổng chẳng phải là muốn liều mạng với ta sao?
Sau ba lần suy nghĩ, kiếm của Tô Bách Hợp từ đùi Cố An giơ lên, nhắm ngay dưới háng.
- Đúng, chính là chỗ này!
Cho ngươi vào buổi tối khi dễ Mị Nhi tỷ tỷ, hôm nay ta liền báo thù cho Mị Nhi tỷ tỷ.
Ở đây không ai là luyện qua võ, nhìn không ra Tô Bách Hợp tiểu tâm tư, nhưng có hai người biết, một cái là Tô Mị Nhi, một cái khác là
Đương sự Cố An.
Trong lòng Cố An nói một câu.
Bị Vị Ương quất thời gian dài như vậy, một ánh mắt cũng đã có thể đoán ra ý đồ của đối phương.
Hắn rụt người lại, Cố An hơi nghiêng người, bảo vệ tốt tiểu huynh đệ của mình.
Tô Bách Hợp bước về phía trước, lưỡi kiếm hướng dưới háng đánh úp lại.
Cố An đã sớm dự liệu lui về phía sau nửa bước, trường kiếm vừa vặn dán vào quần áo của hắn hạ xuống, Cố An giơ tay, đem vỏ kiếm đặt ở trên chuôi kiếm của nàng.
- Hả?
Tô Bách Hợp trong lòng cả kinh.
Vừa định nâng kiếm lên lần nữa, nhưng khí lực của Cố An so với mình lớn hơn nhiều, đè ép mình không thể động đậy.
Tô Bách Hợp đá chân một cái, chân vẫn còn trên không trung, tay trái Cố An đã nắm chặt mắt cá chân.
Điều này dẫn đến tư thế của Tô Bách Hợp vô cùng xấu hổ, hai tay cầm kiếm bị đè ở phía dưới, chân nâng lên còn bị Cố An nắm ở trên không trung, hôm nay quần áo nàng mặc vừa là váy..
Vừa nắm mắt cá chân, Cố An liền buông lỏng tay.
- Ngươi ngươi ngươi, Cố An, ta muốn giết ngươi!
Tô Bách Hợp mặt đỏ tới mang tai, cầm trường kiếm đâm về phía Cố An, làm sao còn quản tư thế kiếm chiêu gì, hoàn toàn liều mạng đả kích.
- Tô tiểu thư, bình tĩnh đi, ta chỉ phòng thân thôi.
Cố An vừa né tránh lưỡi kiếm sắc bén, vừa mở miệng giải thích.
- Ta mặc kệ! Dù sao chúng ta, bất cộng đái thiên, hôm nay hai chúng ta phải chết một người! Nếu không giết được ngươi, ta sẽ tự vẫn!
- Tô tiểu thư bình tĩnh.
- Bình tĩnh không được!
Tô Bách Hợp vung kiếm như điên, cũng không quan tâm có chém được Cố An hay không.
Những nử tử đang xem cuộc chiến không hiểu sao có chút đau lòng cho Cố An.
Một giới hoàng hoa khuê nữ, bị người vũ lộng như vậy, tự nhiên sẽ chịu không nổi, nhưng Cố An là vô tội a, huống hồ ngay từ đầu vẫn là Tô Bách
Hợp hồ nháo trước, lại động thủ với chỗ đó của Cố An.
- Ta chém! Cố An có bản lĩnh ngươi đừng chạy, cho ta đâm một đao!
- Ta lại không ngu xuẩn, ai sẽ ngoan ngoãn đứng cho ngươi làm thịt a, con heo nuôi nhốt trước khi lên đao cũng phải giãy dụa một chút đây.
Nửa giờ trôi qua, kiếm của Tô Bách Hợp cũng không thể đụng tới Cố An, mỗi lần đều thiếu chút nữa.
Tô Bách Hợp mệt đến thở hồng hộc đã không còn khí lực nhấc trường kiếm lên, ngồi dưới đất, tóc tai bù xù.
- Tô tiểu thư, ngươi không sao chứ..
- Ngươi cút, đừng chạm vào ta.
Tô Bách Hợp đẩy tay Cố An ra, ôm đầu gối mình, vùi đầu vào trong ngực.
Cố An còn muốn nói gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng dì Vân.
- Đại nhân, tiểu thư nhà ta ở bên trong tổ chức tiệc tối, không vào được.
- Đại nhân, thật sự không thể vào, tiểu thư sẽ trừng phạt lão nô.
Cửa phòng khách mở ra, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào.
- Chó thối ở đâu ra?
Nam tử khinh bỉ liếc mắt Vượng Tài cạnh cửa, một cước đá vào người nó.
Cơ bắp to lớn chống lên xiêm y của hắn, nút áo trước ngực rải rác, bên trong lộ ra vết đao trên cơ ngực.
- Ta vừa mới nghe Cố An bắt nạt người khác, ai là Cố An?
Nam tử đem ánh mắt của mọi người ở đây đều hấp dẫn tới, Vượng Tài trên mặt đất cũng nhe răng trợn mắt trừng gã, cái đuôi dựng thẳng lên.
- Con chó này là ai nuôi, không có giáo dưỡng như vậy, còn không thu hồi?
- Ngươi mới không có giáo dưỡng, cả nhà ngươi đều không có giáo dưỡng!
Người đột nhiên đi tới làm cho Tô Bách Hợp vốn ủy khuất càng thêm tức giận, đem cảm xúc không thể phát tiết từ trên người Cố An rải lên người gã
- Đây là ta Tô phủ tiệc tối, nam tử không được tham gia, ngươi là ai?
Nam tử xoa xoa mắt, tửu ý thanh tỉnh một chút.
- Mỹ nhân thật xinh đẹp, so với những thứ rẻ tiền trong Bách Hoa lâu thú vị hơn nhiều.
- Bổn quan là Chu Thanh, từ kinh thành mà đến, cô nương ngươi vừa mới nói dạ tiệc không cho phép nam tử tham gia, vậy vị này là ai?
Chu Thanh vươn ngón tay hướng Cố An:
- Hơn nữa nam tử này còn đem cô nương cho chọc khóc, bản quan hôm nay liền thay trời hành đạo, thay ngươi loại trừ hắn.
Cố An nhíu mày, người kinh thành phái tới sao lại ngang ngược kiêu ngạo như vậy, hơn nữa còn không giống người đứng đắn.
- Ngươi tên là Cố An, đúng không?
Cố An gật đầu, vừa định mở miệng, thân thể Chu Thanh lại đột nhiên biến mất trên không trung, đi tới trước mặt mình, nắm đấm phóng lớn vào trong mắt.
Bùm!
Cán kiếm chống lại nắm đấm, Chu Thanh lắc lắc cánh tay:
- Tê, đúng thật là có chút thực lực.
- Dừng tay, đều dừng tay cho ta!
Tô Bách Hợp chỉ vào Chu Thanh:
- Ai cho phép ngươi động người của ta?
- Khách nhân, ngươi không phải!
- Hoắc, nguyên lai là ta mạo phạm, xin lỗi, cô nương.
Chu Thanh áy náy một tiếng, trước khi rời đi ánh mắt quét tới một người.
Nữ tử kia dáng người thon thả, sơn lĩnh ngọc lập, váy dài bọc đùi thấy không rõ chi tiết, nhưng một đôi tất la màu trắng trên chân lại làm cho Chu Thanh không chuyển động mở mắt.
- Khốn kiếp, ngươi nhìn cái gì?
- Ta chỉ là tò mò tên của vị tiểu thư phía sau ngươi.
Tô Bách Hợp cau mày:
- Vị tiên sinh này, vừa rồi bổn tiểu thư đã cảnh cáo lần thứ hai, sự việc bất quá tam.
Ánh mắt Chu Thanh vẫn dừng lại trên người nữ tử phía sau.
Cho đến khi nàng mở miệng.
- Tô Mị Nhi, tại hạ đã có gia đình, Chu đại nhân xin đừng nhớ thương.
- Có gia đình? Thích hơn.
Chu Thanh trong lòng vui vẻ:
- Không biết phu quân cô nương là người phương nào?
- Người đâu, đuổi tên vô lễ này ra cho ta!
Tầm mắt Cố An vẫn luôn ở trên người Chu Thanh, tay trái của hắn giấu ở phía sau, từ sau khi vừa đỡ được một quyền của gã, Cố An liền khắc chế cánh tay run rẩy.
Hắn nhớ tới một câu Lý lão huyện lệnh đã nói qua.
Kinh thành có tiên nhân, tiên nhân chân chính.