Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh

Chương 77: Ôn Sư Đệ, Ngươi Nhất Nhất Định Phải Chết




- Kim Cương Phù!

Tống Tử Đông hét lớn một tiếng.

Khi!

Kim sắc quang huy nở rộ!

Kim Cương Phù hiển uy, đem một kích này ngăn cản, nhưng cả người Tống Tử Đông vẫn bị đánh bay ngược.

- Quái vật!

Tống Tử Đông vẻ mặt kinh hãi, huyết khí mãnh liệt dâng lên, trong miệng tràn ra máu tươi.

- Sư huynh ngươi đều chạy rồi, ngươi ngược lại có dũng khí.

Ôn Tri Hành đột nhiên liếc mắt sau lưng gã, cười nói.

- Chạy rồi?

Tống Tử Đông sửng sốt, vừa quay đầu, thấy Xa Chí Hồng sớm đã lắc mình ra xa.

- Xa sư huynh..

Hai mắt y trừng lớn.

- Ta đánh sinh đánh chết, con mẹ nó ngươi chạy rồi?

- Sư đệ, ngươi chống đỡ trong chốc lát, có phù lục tại, hắn giết không được ngươi, hắn dường như không thể phi hành!

Thân hình Xa Chí Hồng liên tục chớp, trong tay không ngừng bấm pháp quyết.

Gã trước tiên liền phát hiện vấn đề này.

Cho nên vẫn ở bên ngoài quan sát.

- Không thể phi hành?

Tống Tử Đông nghe vậy vui vẻ, thân hình của hắn trong nháy mắt vọt lên trên.

- Hình như vậy.

Ôn Tri Hành vẫn đứng tại chỗ.

Một tu sĩ Khí Động Cảnh quả thật không thể phi hành.

Ôn Tri Hành ngẩng đầu, khoảng cách xa như vậy, thật đúng là vượt qua phạm vi công kích của hắn.

Thật đúng là có chút phiền toái.

Nương theo một tiếng thở dài, dưới chân lại có linh lực ngưng tụ, hóa thành bậc thang.

- Ngươi!

Tống Tử Đông nghẹn họng nhìn trân trối, đây là biến thái gì.

Linh khí tụ hình, đây là linh khí tinh thuần cỡ nào a.

- Chết cho ta! Lôi Bạo Phù!

Tống Tử Đông sợ hãi, lật cổ tay, lấy phù lục ra.

Tiếng sấm nổ liên tiếp vang lên, mấy đạo lôi đình kim sắc to bằng cổ tay rơi xuống.

Ôn Tri Hành lạnh lùng nhìn, không hề né tránh.

Bùm!

Lôi điện nổ vang.

Ở chung quanh hắn nổ tung, tạo thành một mảnh lôi võng dày đặc, quấn quanh người.

Đùng đùng.

Áo Ôn Tri Hành bị xé rách, lộ ra thân trên cường tráng.

Cơ bắp trên người hắn phồng lên, gân xanh nổi lên như cầu long, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn nổ tung.

Công kích của Lôi Bạo Phù vẫn chưa khiến hắn dừng bước.

Hơn nữa mỗi bước đi ra, khí tức trên người liền cường thịnh vài phần.

Mơ hồ, những lôi đình này hóa thành một con kim long thần thánh quấn quanh người!

Khí thế như rồng.

- Ngươi..

Đồng tử Tống Tử Đông co rút lại, trong ánh mắt tràn đầy chấn động.

Cứng rắn kháng lôi bạo phù, đây còn là người sao?

Ôn Tri Hành vừa đi vừa cảm thụ, cái này không đánh không biết.

Thì ra mình đã cường thành như vậy, chợt cười nói:

- Lôi Pháp không dùng như vậy.

Tay trái vươn ra, một Tâm Lôi Chưởng tràn ngập khí tức khủng bố ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.

Điện hồ lóe ra, giống như kim xà bơi lội.

- Lôi Pháp.. Ngươi..

Tống Tử Đông hoàn toàn bối rối.

Khí Động Cảnh tu sĩ còn có thể sử dụng lôi pháp?

Trong lúc nhất thời lại bị khí thế này làm cho khiếp sợ, ngây ngốc tại chỗ.

Đến khi gã kịp phản ứng, Ôn Tri Hành đã xuất hiện trước mặt gã.

Thân thể gã run lên, run rẩy ngẩng đầu, nịnh nọt cười nói:

- Ôn sư đệ.. ta.. kỳ thật ta là.. bị ép buộc..

- Ta biết, ngươi cũng không dễ dàng.

Ôn Tri Hành nghe vậy, gật gật đầu, chợt cười nói:

- Mời lên đường.

Bùm!

Tâm Lôi Chưởng bộc phát, kim cương phù trong nháy mắt nổ tung, hóa thành vô số mảnh nhỏ.

Đồng thời, một quyền cuồng bạo đánh ra.

Chỉ nghe bùm một tiếng trầm đục,

Đầu Tống Tử Đông như pháo hoa nổ tung, thân thể trong nháy mắt mất đi lực lượng, đột nhiên rơi xuống đất.

Ôn Tri Hành mặt không chút thay đổi quay đầu, nhìn về phía Xa Chí Hồng đã sớm trốn ra xa.

- Chỉ còn lại ngươi.

Xa Chí Hồng sắc mặt khó coi, trong miệng thi triển pháp chú nhanh hơn, sau đó mạnh mẽ ném ra một bộ trận kỳ.

- Địa lao định thân trận!

Hưu hưu hưu!

Tám mặt trận kỳ tản mát ra hào quang vô tận, cấp tốc cắm vào bốn phía.

- Trận kỳ?

Ôn Tri Hành nhíu mày.

Một cỗ lực lượng giam cầm không cách nào phản kháng, lập tức truyền đến, làm hắn không thể động đậy.

Xa Chí Hồng thấy thế, sắc mặt rốt cục có một tia vui mừng, quát lạnh:

- Đi chết đi!

Trong tay gã xuất hiện một thanh trường đao, chợt chém ra.

Đây cũng là một thanh linh khí!

Giữa không trung, lập tức xẹt qua mấy đạo hắc quang như trăng khuyết!

Hưu!

Tiếng xé gió cấp tốc tới gần!

Mắt thấy sát khí của đối phương đã định, Ôn Tri Hành vẫn bất động như trước, giống như bị khống chế hoàn toàn.

- Thành công rồi.

Khóe môi Xa Chí Hồng nhếch lên, tuy rằng biến đổi bất ngờ, nhưng cuối cùng là gã thắng.

Ong ong!

Đúng lúc này, một đạo kim quang hiện lên trước ngực Ôn Tri Hành.

Đó là một tấm phù lục tản ra kiếm ý cường đại.

Tranh!

Kiếm khí tranh minh!

Từng đạo kiếm quang kim sắc vờn quanh người, đem nó vững vàng bảo vệ ở giữa!

- Hộ đạo kiếm phù!

Xa Chí Hồng hai mắt trừng lớn, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin.

Ôn Tri Hành này làm sao có hộ đạo kiếm phù!

Nhưng giờ phút này tên đã lên dây không thể không bắn!

- Liều mạng!

Xa Chí Hồng phát ác.

Trực tiếp từ xa giết tới, hiện tại Ôn Tri Hành không thể động đậy, là cơ hội duy nhất để giết hắn.

Keng!

Đao kiếm giao nhau, nổ tung ra tia lửa chói mắt!

Xa Chí Hồng nhất thời biến sắc, cánh tay tê dại, bị chấn động liên tục lui về phía sau.

- Sao lại..

Hộ đạo kiếm phù này, so với trong tưởng tượng của gã còn mạnh hơn.

Giây tiếp theo,

Cổ tay Xa Chí Hồng đau.

Phốc xích!

Gã cúi đầu nhìn về phía cổ tay phải của mình, chỉ thấy phía trên máu tươi đầm đìa.

Một đạo kiếm khí màu vàng xuyên qua, xuyên thủng cổ tay gã.

Cùng lúc đó, địa lao định thân trận cũng bị kiếm khí này phá vỡ.

- Thất bại rồi!

Xa Chí Hồng thần sắc kinh hãi, chợt không chút lưu luyến xoay người rời đi.

Tốc độ của gã cực nhanh, dưới sự gia trì của linh khí, mấy cái lóe ra liền xuất hiện trên bầu trời cách đó không xa.

- Ta cho ngươi đi rồi sao?

Nhưng mà phía sau lại truyền đến thanh âm lạnh như băng của Ôn Tri Hành.

Hưu!

Hưu!

Hưu!

Tiếng xé gió vang lên:

Phía sau, kiếm quang tung hoành gào thét!

Mấy đạo kiếm khí phá vỡ hắc ám, hướng về nơi này thổi quét mà đến.

Xa Chí Hồng kinh hãi thất sắc, vội vàng né tránh.

Trong đó có hai đạo kiếm khí xẹt qua bả vai gã.

- Nhiếp tâm thuật!

Đôi mắt Ôn Tri Hành co rụt lại, trong miệng phát ra một tiếng quát lớn.

Trong phút chốc, một cỗ thần hồn lực từ trong cơ thể hắn lan tràn ra, hai mắt Xa Chí Hồng lại thất thần, động tác dừng lại.

Xoẹt!

Xa Chí Hồng rên rỉ một tiếng, có kiếm khí xuyên qua ngực.

Trong phút chốc huyết quang văng khắp nơi.

Xa Chí Hồng miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch vô cùng, cả người ngã xuống như sao băng.

Bùm!

Thân thể vô lực kia nện xuống đất, bắn lên bụi đất tung bay, thân chết không biết.

Ôn Tri Hành xé phù lục trên ngực xuống.

Tấm phù lục này, hắn ngay lập tức đã sử dụng.

Hắn lúc ấy không rõ thực lực của đối phương, sớm biết yếu như vậy, hắn tự nhiên sẽ không lãng phí.

Ngay sau đó, Ôn Tri Hành lắc mình đi tới bên cạnh Xa Chí Hồng.

Xa Chí Hồng giờ phút này đang vô lực nằm trên mặt đất, nhìn thấy thân ảnh trước mắt, nhất thời mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

- Buông tha.. Ta, ta.. Ta có thể.. Làm chó cho ngươi.

Thân thể Xa Chí Hồng xụi lơ, nhưng vẫn giãy dụa đứng dậy.

- Không cần, ta không thích liếm chó.

Ôn Tri Hành tay cầm Kiếm Hoàn, đang muốn động thủ.

Phốc xuy!

Thân thể Xa Chí Hồng run lên, không khỏi nhắm mắt bi thương kêu lên:

- Thiên đạo bất công, mạng ta xong rồi.

Nhưng mà chờ đợi hai giây, lại nhận ra hình như không có việc gì?

Xa Chí Hồng định thần vừa nhìn, đã thấy huyết sắc trường kiếm kia cách mi tâm của mình chỉ kém một cm.

Mà Ôn Tri Hành đứng trước mặt lại cứng đờ tại chỗ.

Một thanh đoản nhận trực tiếp xuyên qua hậu tâm của hắn.

- Ôn sư đệ, ngươi phải chết, ngươi nhất định phải chết a.

Trương Thiên Thành chẳng biết xuất hiện ở chỗ này từ lúc nào, trong miệng không ngừng thấp giọng gào thét.