Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh

Chương 46: Ngươi Thật To Gan!




[Đạt được thiên phú: Kỳ tài trận pháp!]

[kỳ tài trận pháp:] Phẩm chất màu xám, có thể tăng cường ngộ tính trận pháp của ngươi trên phạm vi nhỏ, đồng thời đề cao cường độ thần hồn của ngươi trên phạm vi nhỏ, tu hành trận pháp sẽ làm ít công to.]

[Hiệu quả này có thể chồng lên các thiên phú khác.]

[Tiêu hao mười Điểm Tạo Hóa, có thể thăng cấp thành phẩm chất màu trắng.]

- -

Như lúc trước.

Cường độ thần hồn của Ôn Tri Hành tăng lên, ngộ tính đối với trận pháp cũng tăng lên không ít.

- Đáng tiếc, ta hiện tại cũng không có cơ hội chạm vào trận pháp, nhưng có thể tăng cường cường độ thần hồn cũng không tệ.

Ôn Tri Hành than nhẹ một tiếng, cũng không để ý.

- Cứ mở tiếp đi.

Rất đáng tiếc, Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu xám sau đó cũng không có thứ gì tốt.

Điểm Tạo Hóa +5.

[Điểm Tạo Hóa trước mắt: 26.]

- Còn có một tạo hóa màu trắng cuối cùng.

Ôn Tri Hành cũng không nổi giận, đối với thu hoạch hôm nay đã rất là hài lòng.

Cho dù tạo hóa màu trắng không mở ra thứ tốt, hắn vẫn có thể tiếp nhận.

[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu trắng (2/2) đã tập hợp đủ, có thể tiêu hao một tháng thọ nguyên hợp thành, sẽ thu được một hạng tạo hóa sau:]

[Một: Đạt được bí pháp: Nhiếp Tâm Thuật.]

[Hai, đạt được 5 Điểm Tạo Hóa.]

[Ba: Đạt được tạo hóa của Khâu Oanh Nhi.]

- -

- Bí pháp mới.

Ôn Tri Hành tâm niệm vừa động, trực tiếp lựa chọn Nhiếp Tâm Thuật.

[Đạt được bí pháp: Nhiếp Tâm Thuật!]

[ Phẩm chất màu trắng, có thể hấp thu tâm thần của mục tiêu, khiến mục tiêu hoảng hốt, thậm chí tạm thời khống chế thần trí. Thần hồn đối phương lực lượng càng mạnh, hiệu quả càng kém, thậm chí không có hiệu quả.]

[Tiêu hao một trăm Điểm Tạo Hóa, có thể thăng cấp thành phẩm chất màu lam.]

- Hay cho một thuật nhiếp tâm.

Trên mặt Ôn Tri Hành lộ ra ý cười.



Thuật nhiếp tâm này đơn giản gọi là thuật thôi miên.

Quả thực chính là thần kỹ phụ trợ.

- Nhiếp Tâm Thuật này, nếu thăng cấp phẩm chất, sợ là có thể hoàn toàn khống chế nô dịch đối phương.

Ôn Tri Hành thầm suy đoán trong lòng.

Hắn cũng không có quá mức hưng phấn.

Bí pháp này cần thần hồn lực gia trì.

Thần hồn nếu là quá yếu, phỏng chừng không tạo thành hiệu quả gì.

- Thu hoạch không tệ, xem như thu hoạch lớn rồi.

Lần này, Ôn Tri Hành cảm thấy mỹ mãn.

Được hai thiên phú tu hành và một bí pháp, cộng thêm 5 Điểm Tạo Hóa.

Hai năm này thọ nguyên, tiêu rất đáng giá.

Sau đó Ôn Tri Hành cũng không tiếp tục nhàn rỗi, trực tiếp bắt đầu tu hành.

Tranh thủ trước khi đi ra ngoài, đem [Nhiên Huyết Thất Kiếm] cùng [Nhiếp Tâm Thuật] tu hành nhập môn.

* * *

Lúc này.

Ninh San thải bổ, tu vi đã đạt tới Huyền Diệu Cảnh đỉnh phong.

Đã có thể thử đột phá.

Nhưng nàng cũng không lựa chọn trực tiếp bế quan.

Nàng nghĩ tới vết thương trên vai Ôn Tri Hành lúc trước.

Việc này quá mức trùng hợp.

Cho dù Ôn Tri Hành nói là chính hắn không cẩn thận làm bị thương.

Nhưng ai tin chứ.

Một ngày trước còn rất tốt, qua một đêm, trên vai đã bị chém một kiếm?

Ai lại tự dưng chém một kiếm trên mình chứ?

- Xa Chí Hồng, lá gan của ngươi thật đúng là càng lúc càng lớn.

Đôi mắt Ninh San hơi trầm xuống.

Không thể quá khách khí với gã.

Sắc mặt nàng trầm xuống, trực tiếp bắt đầu tìm kiếm Xa Chí Hồng.

Trải qua lần bổ sung này, Ninh San xem như hiểu rõ tầm quan trọng của Ôn Tri Hành.

Một lần bổ sung đã cho nàng cơ hội đột phá.

Có thể không quan trọng sao?

Khó trách sư tôn của mình đối với Ôn Tri Hành tốt như vậy.

Tặng đan dược, tặng lệnh bài, tặng bùa bảo mệnh.

Ôn Tri Hành lúc ấy hướng mình yêu cầu chỗ tốt, nhưng cuối cùng cũng không nói muốn cái gì.

Nếu đã như thế, vậy trước hết giúp hắn xử lý chút phiền toái đi.

- -

Ngô Đồng Phong, sườn núi.

Trong một tiểu trúc u tĩnh, có ba đạo thân ảnh ngồi đối diện nhau.

Chính là Xa Chí Hồng cùng hai gã đệ tử Ngô Đồng Phong khác.

Ba người tương giao rất thân thiết, thường xuyên tụ cùng một chỗ.

Xa Chí Hồng đã biết được tin tức Ninh San và Ôn Tri Hành cùng tiến vào mật thất, giờ phút này sắc mặt hắn âm trầm đến cực điểm.

Trong miệng không ngừng có rượu mạnh rót vào.



- Xa sư huynh, uống ít một chút.

Ninh Khánh Trung bên cạnh mở miệng khuyên giải.

- Đúng vậy, Xa sư huynh vì sao lại như thế.

Tống Tử Đông ở bên kia cũng mở miệng, đồng thời đoạt lấy bình rượu kia.

- Ta không sao!

Nhưng Xa Chí Hồng lại ngẩng đầu cười cười.

- Xa sư huynh..

- Thật không có việc gì, các ngươi thật sự cho rằng ta đối với tiện nhân kia có tình cảm sao?

Xa Chí Hồng hừ lạnh một tiếng, dứt khoát cũng không giả bộ.

- Sư huynh, khinh ngôn!

Ninh Khánh và Tống Tử Đông nhất thời cả kinh.

Lời này cũng không thể nói lung tung, nếu là bị người nghe thấy, vậy thì xong rồi.

- Không sao.

Xa Chí Hồng xua tay.

- Bên cạnh không có ai, ta có chừng mực.

Hai người quay đầu nhìn bốn phía, cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Xa sư huynh, cẩn thận dùng thuyền vạn năm.

Ninh Khánh Trung lại nhắc nhở.

Nhưng mà Xa Chí Hồng vẫn lơ đễnh, cười lạnh nói:

- Sợ cái gì, cùng lắm thì phản bội Vạn Diệu cung này.

- Sư huynh! Thận trọng!

Lần này, Ninh Khánh và Tống Tử Đông thật sự có chút luống cuống.

Lời này có thể nói lung tung sao?

- Ninh sư huynh, lời này nếu truyền ra ngoài, ta và ngươi sẽ không còn đường sống!

Tống Tử Đông nghiêm mặt, trực tiếp đứng dậy.

Xa Chí Hồng nếu là đang hồ ngôn loạn ngữ, vậy y cũng không thể ở chỗ này chờ.

Ninh Khánh Trung cũng đứng dậy.

Hôm nay Xa Chí Hồng choáng váng.

Cái gì cũng dám nói ra ngoài.

- Ha ha ha, hai vị sư đệ, là sư huynh nói sai, tự phạt một chén.

Thần sắc Xa Chí Hồng vẫn lạnh nhạt như trước, cười nhạt một tiếng, lại bưng ly rượu lên rót vào.

Hai người Ninh Khánh và Tống Tử Đông liếc nhau, cũng ngồi xuống lần nữa.

- Nhị vị sư đệ, ta chỉ là nói theo cảm xúc.

Xa Chí Hồng đặt chén xuống nhìn thẳng hai người, nói:

- Hai vị sư đệ, hôm nay, ta nhận được một tin tức, các ngươi còn nhớ Mục Vân Thanh năm đó không?

Mục Vân Thanh? Lô đỉnh phản bội kia?

Hai người nghi hoặc.

Họ tự nhiên nhớ.

Năm đó Mục Vân Thanh chạy trốn, bọn họ cũng từng bị phái đi truy sát.

Chỉ có điều cuối cùng thất bại.

- Nghe nói bây giờ địa vị của Mục Vân Thanh ở Chính Dương tông không thấp.



Thần sắc Ninh Khánh Trung khẽ động.

Đâu chỉ là không thấp.

Xa Chí Hồng rót rượu lần nữa, uống một hơi cạn sạch sau đó nói:

- Năm đó Mục Vân Thanh kia bất quá là một cái lô đỉnh, địa vị còn không bằng ta và ngươi, không ngờ hiện tại biến hóa nhanh chóng, trở thành thủ tịch đại đệ tử của Chính Dương tông, cuộc sống trôi qua vui vẻ.

- Sư huynh, nói những lời này làm gì.

Hai người Ninh Khánh và Tống Tử Đông nghe vậy, cũng chỉ lộ ra một nụ cười khổ.

Bọn họ còn có thể chạy hay sao.

Mục Vân Thanh có thể chạy, bọn họ không nhất định có thể chạy thoát.

Huống chi, sau khi chạy, gia nhập Chính Dương Tông sao?

Người ta sẽ cần bọn họ sao?

- Nếu là.. Có cơ hội.. Gia nhập Chính Dương tông đâu..

Xa Chí Hồng uống rượu mơ hồ không rõ mở miệng.

- Sư huynh, ngươi nói cái gì?

Ninh Khánh và Tống Tử Đông trong lòng cả kinh.

- Ha ha ha, không nói những thứ này, không nói những thứ này.

Xa Chí Hồng nhìn thấy biểu tình của hai người, hơi do dự, lại trực tiếp dời đề tài đi.

Ba người cứ như vậy trầm mặc, thần sắc khác nhau.

Cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, hai đạo thân ảnh từ không xa phiêu nhiên tới.

- Xa Chí Hồng, ngươi thật to gan!

Một tiếng khiển trách đột nhiên vang lên.

Ba người đều là thần sắc ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến.

Chỉ thấy Ninh San xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ, đôi mắt cô lạnh lùng, ngón tay mềm mại trực tiếp hướng về phía trước một chút.

Một đạo bạch quang chợt hiện mà qua.

Phốc!

Xa Chí Hồng thân thể run lên, trước ngực bay ra một đóa huyết hoa!

- Ninh sư tỷ..

Đôi mắt gã trợn tròn, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.