Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh

Chương 42: Cho Người Một Cái Bảo Bối




Tiêu Hồn Phong.

Vào đêm,

Ngôi sao lấp lánh yếu ớt trên đỉnh núi đen thâm trầm.

Trong nhà.

Ánh nến chập chờn, thân ảnh Ôn Tri Hành ẩn nấp trong bóng tối, nhìn không rõ.

Hắn mở bảng thông tin của mình.

Chuẩn bị xem thu hoạch ngày hôm nay.

Bên cạnh hắn là Nghịch Mệnh Huyết Thân hóa thành một con chuột đồng.

Đêm nay không cần đi thu thập hóa mảnh vỡ, nó liền yên lặng canh giữ ở bên cạnh Ôn Tri Hành.. nghịch ngợm thanh kiếm của chính mình.

Kiếm Hoàn hóa thành một thanh trường kiếm huyết sắc, bị nó nắm trong lòng bàn tay.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Huyết sắc kiếm khí bay múa, mang theo từng âm thanh xé gió, ở trong phòng tùy ý tàn phá.

Rất rõ ràng, tiểu gia hỏa này, đối với kiếm đạo rất là yêu thích.

Nhưng mà, nhìn bộ dáng kia liền biết chỉ là đang vung vẩy lung tung.

- Không hổ là huyết thân của ta, thiên phú kiếm đạo quả nhiên không tầm thường.

Ôn Tri Hành cười ha hả.

Trong lòng có chút đắc ý.

Giống như hài tử nhà mình có tiền đồ, làm phụ huynh tự nhiên trên mặt sẽ có hào quanh.

Phốc xích!

Đột nhiên, hắn cảm giác bắp chân đau nhức, chợt liền có máu tươi chảy ra.

Cúi đầu nhìn xuống.

Một đạo huyết sắc kiếm khí rất nhỏ đến cực điểm đâm vào bắp chân của hắn.

Ôn Tri Hành: "..."

Hắn quay đầu lại nhìn Nghịch Mệnh Huyết Thân.

Thấy nó vẫn không hay biết, tiếp tục vui tươi hớn hở đùa giỡn kiếm.

- Con mẹ nó ngươi..

Khả năng bị huyết thân của mình giết chết rất thấp, nhưng không phải là không có..

Ôn Tri Hành yên lặng châm chọc.

Hắn biết Nghịch Mệnh Huyết Thân không phải cố ý, nhưng mà như vậy quả thật có chút nguy hiểm.

- Cần một bộ kiếm pháp cho huyết thân tu luyện, nếu không như vậy rất nguy hiểm a!

Ôn Tri Hành liếc mắt nhìn Nghịch Mệnh Huyết Thân bên chân, chủ động tránh xa nó một chút.

Nghịch Mệnh Huyết Thân sửng sốt.

Sau đó lại hấp tấp nhích lại gần, nó theo bản năng muốn ở gần Ôn Tri Hành một chút.

- Đừng tới đây!

Ôn Tri Hành đưa tay ngăn lại.

- Ngươi cách ta xa ra.

Nghịch Mệnh Huyết Thân nhất thời sững sờ tại chỗ, có chút không biết làm sao.

Mình làm sai cái gì sao?

- Lúc đùa kiếm đừng tới gần ta, nguy hiểm, hiểu chưa?

Ôn Tri Hành thấy bộ dáng nó có chút tủi hờn, cũng đành nhẫn nại giải thích một câu.

Nghịch Mệnh Huyết Thân nghiêng đầu, khó hiểu.

Nguy hiểm?

Nguy hiểm ở đâu?

- Kiếm của ngươi, ngưu bức, chém tới ta, đau, hiểu?

Ôn Tri Hành lại lần nữa so tài.

Lần này, Nghịch Mệnh Huyết Thân rốt cục biểu thị đã hiểu.

Nhưng nó cũng không luyện kiếm, đứng cách đó không xa, yên lặng nhìn Ôn Tri Hành.

Giải quyết xong Nghịch Mệnh Huyết Thân, Ôn Tri Hành lúc này mới rảnh rỗi mở bảng.

Hắn nhớ rõ hẳn là có hai xám một trắng, ba phần thưởng Tạo Hóa.

- -

【 Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu xám (1/1) đã tập hợp đủ, không cần hợp thành, có thể thu được một hạng tạo hóa sau đây: 】

[Một, đạt được mùi cơ thể: Hương thơm tỏa ra bốn phía.]

[Hai, đạt được 1 Điểm Tạo Hóa.]

[Ba, đạt được tạo hóa thuộc về Ninh San.]

- -

- Mùi cơ thể là cái quỷ gì?

Ôn Tri Hành có chút mặc niệm.

Thật sự là đồ vật kỳ lạ cổ quái gì cũng có.

- May mà có Điểm Tạo Hóa.

Ôn Tri Hành thầm cảm thấy may mắn.

Nếu là không có Điểm, hắn tiêu hao nhiều thọ nguyên như vậy thật sự là thua thiệt đến nhà bà ngoại.

Điểm Tạo Hóa +1.

Chợt hắn mở ra mảnh vỡ màu xám kế tiếp.

- Được rồi.

- Vẫn không có gì.

- [tinh thông đá cầu] lại là thiên phú gì a?

Ôn Tri Hành sầu não.

Tại thế giới này, hắn làm sao có biện pháp cứu vớt Quốc Túc a.

Cho dù tinh thông cũng vô dụng.

Muốn lên sân khấu, phải bắt đầu học từ kính rượu.

Điểm Tạo Hóa +1.

[Điểm Tạo Hóa trước mắt: 21.]

* * *

- Tạo hóa màu trắng dù sao cũng phải mở ra thứ tốt chứ.

Ôn Tri Hành trong lòng hơi chờ mong.

【 Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu trắng (2/2) đã tập hợp đủ, có thể tiêu hao một tháng thọ nguyên hợp thành, sẽ thu được một hạng tạo hóa sau đây: 】

[Một, đạt được kiếm pháp: Nhiên Huyết Thất Kiếm.]

[Hai, đạt được 5 Điểm Tạo Hóa.]

[Ba, đạt được tạo hóa thuộc về Ninh San.]

- -

- Không ngờ mở ra kiếm pháp thật.

Ôn Tri Hành tâm niệm vừa động, trực tiếp lựa chọn Nhiên Huyết kiếm pháp.

[Đạt được kiếm pháp: Nhiên Huyết Thất Kiếm!]

[Phẩm chất màu trắng, kiếm pháp này sẽ tiêu hao tinh huyết bản thân, mỗi một kiếm sẽ chồng lên uy năng lúc trước, tiêu hao tinh huyết cũng tăng lên gấp bội, tổng cộng bảy kiếm.]

[Kiếm thứ bảy sẽ tiêu hao tất cả tinh huyết trong cơ thể, thân tử đạo tiêu.]

Ngay sau đó, trong tay Ôn Tri Hành xuất hiện một khối ngọc giản.

Bên trong ghi chép chính là Nhiên Huyết Thất Kiếm.

Kiếm pháp này so với Thất Thương Quyền còn ác hơn nhiều..

Ôn Tri Hành hơi trầm ngâm, lập tức chuyển ánh mắt sang Nghịch Mệnh Huyết Thân ngồi yên không đùa kiếm.

- Nào, nhận lấy, cho ngươi một bảo bối.

Nghịch Mệnh Huyết Thân thấy Ôn Tri Hành lại phản ứng, lập tức đứng dậy, vui tươi hớn hở chạy tới.

Ôn Tri Hành thấy thế lại thở dài một tiếng.

Lấy chỉ số thông minh của Nghịch Mệnh Huyết Thân, học được Nhiên Huyết Thất Kiếm này cần bao lâu?

Hoặc là nói, có thể học được sao?

Cũng không biết Ninh San sẽ xử lý đám người Xa Chí Hồng như thế nào.

Trong đầu Ôn Tri Hành đột nhiên hiện lên ý nghĩ này.

Tuy nhiên, hắn cũng không nghiên cứu kỹ, không quan trọng, rất nhanh liền vứt bỏ ý niệm trong đầu.

Trước nghiên cứu Nhiên Huyết Thất Kiếm rồi nói sau.

- -

Mà lúc này

Ngô Đồng Phong, trong đại điện trên đỉnh núi.

Ba!

Một tiếng vang thanh thúy truyền ra.

Trên mặt Xa Chí Hồng xuất hiện một dấu bàn tay đỏ tươi.

Đứng trước người gã, chính là Ninh San mặt đầy băng sương.

- Ninh sư tỷ..

Xa Chí Hồng bị đánh một cái tát, liền trực tiếp quỳ xuống.

- Sư tỷ, ta sai rồi.

- Ngươi bây giờ đã dám tự tiện làm chủ trương, đúng không?

Ninh San nâng bắp chân trắng nõn lên, một cước đá gã ngã xuống đất.

Xa Chí Hồng bị đau, vừa định bò dậy, một cái chân nhỏ tinh tế liền đặt ở trên đầu hắn:

- Đông Phương trưởng lão cùng sư tôn giao hảo, người của nàng, ngay cả ta cũng phải cho một phần mặt mũi, ngươi lại dám động.

Ninh San nheo mắt, chân ngọc dán sát da đầu, chậm rãi đạp xuống.

- Sư tôn muốn việc này nhanh chóng kết thúc trong im lặng, ngươi lại muốn gây thêm phiền phức cho sư tôn?

- Sư tỷ.. Ta nhất thời hồ đồ.. Ta.. Sai rồi..

Xa Chí Hồng bị đau, chân ngọc mềm mại, lại giống như một tảng đá lớn, ép gã không thở nổi.

- Thật sự biết sai rồi sao?

Trên mặt Ninh San lộ ra vẻ nghiền ngẫm, đột nhiên thu chân lại, ngồi xổm xuống cùng gã bốn mắt nhìn nhau

- Sư tỷ, ta.. Thật sai rồi.

Hơi thở hổn hển trong miệng Xa Chí Hồng hơi nặng thêm vài phần.

- Ngươi rất hưng phấn?

Ninh San đột nhiên tươi cười dạt dào.

- Ta..

Xa Chí Hồng trong lòng cả kinh, nội tâm xuất hiện một tia bối rối.

Cả người trở nên cứng ngắc.

- Đau không?

Ninh San đưa tay vuốt ve khuôn mặt gã.

- Không.. Không đau..

Xa Chí Hồng lại lộ ra một chút thích ý.

- Sao lại đau chứ?

Gã chỉ cảm thấy da thịt Ninh San bóng loáng mềm mại, đầu ngón tay nhẵn nhụi như tơ lụa, làm cho người ta ngày nhớ đêm mong.

Trong mắt Ninh San hiện lên một tia chán ghét, thu tay về.

Trong lòng Xa Chí Hồng nhất thời trống rỗng vô cùng.

- Biết sai là tốt rồi, nhớ kỹ, cố gắng tu luyện, không cần quản chuyện ngươi không nên quản.

Ninh San đứng dậy đi ra ngoài.

- Nếu có lần sau, ta nhất định không dễ dàng tha thứ.

- Sư.. Sư tỷ..

Đúng lúc này, Xa Chí Hồng lại ngẩng đầu lên tiếng.

- Còn có chuyện gì?

Ninh San dừng bước.

- Sư tỷ, ngày mai, ngươi có thời gian, ta nghe nói Vân Khai thành có bí cảnh xuất hiện, không bằng chúng ta..

- Không được, ta đã hẹn Ôn sư đệ rồi..

Ninh San từ chối thẳng thừng, cất bước, không dừng lại.

Xa Chí Hồng nằm úp sấp trên mặt đất, nhìn bóng lưng thướt tha rời đi, ánh mắt dần dần âm trầm.