Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh

Chương 25: Vô Vọng Pháp Chú




- Khâu sư tỷ, sáng sớm hôm nay, lúc ta đi thăm dò đã không thấy bóng người, trong phòng còn có sương lạnh, hẳn là tối hôm qua đã không đóng cửa lớn.

Đệ tử Vạn Diệu Cung đứng trước mặt Khâu Oanh Nhi báo cáo, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Y chính là người phụng mệnh giám thị Ôn Tri Hành.

Phụ trách báo cáo tình huống của Ôn Tri Hành.

Nhưng không phải lúc nào y cũng có thể cũng giám thị Ôn Tri Hành.

Ai có thể nghĩ đến Ôn Tri Hành bỗng dưng biến mất không thấy.

Nơi này chính là Vạn Diệu cung.

Bên ngoài bố trí các loại trận pháp, một lô đỉnh nho nhỏ căn bản không thể một mình rời đi.

- Những nơi khác thì sao, đã kiểm tra chưa?

Khâu Oanh Nhi nhướng mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.

- Hồi Khâu sư tỷ, các nơi trong cung đều đã tìm kiếm, không phát hiện thân ảnh Ôn Tri Hành.

Mỗi ngọn núi Vạn Diệu cung đều có đệ tử trông coi, nhưng không ai nhìn thấy tung tích của Ôn Tri Hành.

- Tra, tiếp tục tra! Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể!

Sắc mặt Khâu Oanh Nhi âm trầm như nước.

Một Ôn Tri Hành nho nhỏ làm sao có thể mất đi trước mắt.

Nếu người này không còn, nàng nên ăn nói với Tư Nam Yên như thế nào.

Khâu Oanh Nhi hơi đau đầu.

Hiện tại Tư Nam Yên và Vân Tâm Nguyệt đều đang bế quan.

Nàng ngay cả một người thương lượng cũng không có.

Rất nhanh, rất nhiều đệ tử Vạn Diệu Cung được phái đi, tìm kiếm tung tích Ôn Tri Hành.

Bởi vì Phượng Nhược Ly bị truy sát mà gây ra phong ba, vốn chưa hết huyên náo, lúc này trong Vạn Diệu cung càng thêm náo nhiệt.

Rất có cảm giác gà bay chó sủa.

* * *

Vạn Diệu Cung, Ngô Đồng Phong.

Trong đại điện trên đỉnh núi, Ninh San đang chỉ điểm Văn Mẫn Nhi tu hành.

Văn Mẫn Nhi tuổi còn nhỏ, thực lực cũng không tầm thường.

Chỉ mới mười ba mười bốn tuổi cũng đã tu hành đến Khí Động Cảnh đỉnh phong.

Xem như là một trong những đệ tử có thiên tư nhất Vạn Diệu Cung.

- Sư tỷ, người của Tiêu Hồn Phong tới, nói là muốn tìm một người, gọi là Ôn Tri Hành.

Đúng lúc này, có đệ tử tiến lên báo cáo.

Phượng Nhược Ly vừa bế quan, toàn bộ công việc lớn nhỏ của Ngô Đồng Phong đều giao cho Ninh San đại đệ tử xử lý.

- Hả?

Ánh mắt Ninh San khẽ động, đứng lên nói:

- Ngươi đã từng gặp Ôn Tri Hành chưa?

Đệ tử phía dưới sửng sốt, lập tức nhanh chóng mở miệng: "Chưa, chưa thấy qua."

- Vậy nói cho các nàng biết, chưa từng thấy qua.

Ninh San hài lòng gật đầu.

- Vâng!

Người tới cũng thông minh, hiểu được ý của Ninh San.

Rất nhanh, những đệ tử phái tới tìm Ôn Tri Hành không công mà lui.

Nhưng mọi người cũng chỉ cho là do phó cung chủ không biết, cũng không có nghĩ sâu hơn.

Thấy người Tiêu Hồn phong ngượng ngùng quay về, trên mặt Ninh San rốt cục lộ ra nụ cười.

- Sư tỷ, ngươi đang cười cái gì?

Văn Mẫn Nhi đang khoanh chân tu luyện, thấy thế cũng tò mò mở miệng.

- Sư tỷ cao hứng.

Ninh San nhéo búi tóc trên đầu Văn Mẫn Nhi.

Duang~duang~

- Lượng tóc chết tiệt này, quả thực làm cho người ta hâm mộ.

- Hả.

Văn Mẫn Nhi cái hiểu cái không.

- Được rồi, ngươi tiếp tục tu luyện đi, sư tỷ còn có việc.

Ninh San lại nhéo búi tóc khác, sau đó cất bước đi ra ngoài.

Nàng biết, người của Tiêu Hồn Phong không dễ đuổi như vậy.

Đến lúc đó, vẫn có người tiếp tục tới cửa.

Chỉ bất quá, người đã đến trong tay các nàng, lại không phải dễ dàng như vậy liền phun ra.

Ninh San cười lạnh một tiếng, rồi xoay người đi về phía mật thất.

* * *

Trong mật thất.

Trải qua một đêm thải bổ, trạng thái của Phượng Nhược Ly đã chuyển biến tốt đẹp.

Khuôn mặt vốn tái nhợt, giờ phút này đã có chút hồng nhuận.

Nguyên Dương trong cơ thể Ôn Tri Hành còn nhiều hơn nàng tưởng tượng.

Giống như cuồn cuộn không ngừng.

Khó trách Tư Nam Yên coi trọng Ôn Tri Hành như vậy.

[ Phát hiện Mảnh Vỡ Tạo Hóa, phải chăng tiêu hao một tháng tuổi thọ thu thập ngẫu nhiên.]

Ôn Tri Hành cũng không nhàn rỗi, vừa tu hành, vừa không quên mỗi ngày thu thập Mảnh Vỡ Tạo Hóa.]

[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu trắng+1.]

[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu trắng (2/2) đã tập hợp đủ, có thể tiêu hao một tháng tuổi thọ hợp thành, sẽ thu được một hạng tạo hóa sau:]

[Một: Đạt được bí pháp: Vô Vọng Pháp Chú.]

[Hai: Đạt được 5 Điểm tạo Hóa.]

[ Ba, đạt được tạo hóa thuộc về Phượng Nhược Ly.]

- -

Hử?

Có lẽ là mảnh vỡ màu xám xuất hiện quá nhiều, lần này chính là mảnh vỡ màu trắng, ngược lại khiến Ôn Tri Hành có chút kinh ngạc.

"Chọn một."

Ngay sau đó, hai mắt hắn liền sáng ngời, trực tiếp lựa chọn bí pháp 【 Vô Vọng Pháp Chú 】.

Tuy rằng 5 Điểm Tạo Hóa cũng rất mê người, nhưng trong lòng hắn đột nhiên có ý tưởng nào đó.

Hắn vẫn luôn thiếu phương tiện công kích.

Nếu có thể bổ sung thì hay rồi?

[Nhân phẩm của ngươi bộc phát, đạt được bí pháp cấp sử thi: Vô Vọng Pháp Chú!]

Phẩm chất màu tím, bí pháp này lấy máu tươi bản thân làm dẫn, lấy bản nguyên sinh mệnh làm tế tự, chỉ cần gặp qua đối phương, liền có thể trực tiếp phát động lực lượng huyết chú, để cho đối phương thừa nhận tai ương vô vọng, vả lại người thi pháp sẽ không bị phát hiện.

【 tệ đoan: Phương pháp này đả thương địch nhân tám trăm, tự tổn hại một ngàn, mỗi lần sử dụng đều sẽ gặp cắn trả, đối phương cảnh giới càng cao, cắn trả càng lớn! 】

[Mỗi ngày chỉ có thể thi triển một lần.]

[Tiêu hao một vạn Điểm Tạo Hóa, có thể thăng cấp thành Sí Kim phẩm chất.]

- -

- Bí pháp cấp sử thi! Nhân phẩm rốt cục lại bùng nổ.

Sau khi nhìn thấy giới thiệu về Vô Vọng Pháp Chú, Ôn Tri Hành vui mừng quá đỗi, cư nhiên đạt được bí pháp cấp sử thi.

- Thực hành bí pháp nay a.

Hiện tại hắn thiếu chính là cái này.

Vô Vọng Pháp Chú chỉ cần thấy qua đối phương có thể phát động nguyền rủa công kích, hơn nữa còn không bị phát hiện.

- Nó thực sự quá phù hợp với ta.

Nếu chính diện làm không lại, vậy thì chơi âm.

Ôn Tri Hành cũng không sợ bị cắn trả, chỉ cần không chết, hắn có thể nhanh chóng khôi phục.

Hắn ngược lại muốn nhìn xem, là hắn khôi phục nhanh, hay là những người khác chết nhanh.

Phượng Nhược Ly hơi mở mắt, tựa như nhận ra sự khác thường của Ôn Tri Hành.

Ôn Tri Hành cũng giương mắt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

- Ừ..

Đột nhiên, Phượng Nhược Ly bị đẩy một cái.

Ôn Tri Hành chớp mắt.

- Hắn thề, là phản ứng bản năng.

- Ngươi.. Tiếp tục đi..

Phượng Nhược Ly nhắm mắt, trong miệng nỉ non, hai gò má ửng đỏ.

Con bà nó!

Ôn Tri Hành xoay người!

Yêu nữ đáng giận, dám làm ta phân tâm, ai cũng không ngăn cản được hắn tu hành Vô Vọng Pháp Chú!

- Xem ta nhất tâm nhị dụng!

Đương nhiên trước khi tu hành cũng không quên thu thập Mảnh Vỡ Tạo Hóa một lần nữa.

Đáng tiếc lần này chỉ là mảnh vụn màu xám.

[Điểm Tạo Hóa +1]

* * *

- Khâu sư tỷ, Linh Đan Phong không có tung tích Ôn Tri Hành!

- Khâu sư tỷ, Vọng Nguyệt Phong chưa tra được hành tung của Ôn Tri!

- Khâu sư tỷ, trận pháp cảnh giới cũng không có dấu vết bị phát động!

- Khâu sư tỷ..

"..."

Một tổ nhân viên, nhanh chóng trở về báo cáo tình huống điều tra đạt được.

Điều này khiến sắc mặt Khâu Oanh Nhi càng thêm khó coi.

Người sống như vậy, chẳng lẽ phi thăng tại chỗ hay sao!

Đúng lúc này, lại một nhóm đệ tử trở về.

Mấy người vừa nhìn thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của Khâu Oanh Nhi, nhất thời sợ tới mức run rẩy, nhưng vẫn lấy can đảm mở miệng:

- Khâu sư tỷ, vậy.. Ngô Đồng Phong không cho chúng ta tiến vào kiểm tra.

- Hả?

Khâu Oanh Nhi nheo mắt, nảy ra ý tưởng.

- Sư tỷ thứ tội, chúng ta địa vị thấp, không cách nào tiến vào trong đó xem xét.

Mấy người cúi đầu, vẻ mặt sợ hãi.

Vẻ mặt Khâu Oanh Nhi rất khó coi, nhưng nàng cũng biết không thể trách tội những người này.

Người của Ngô Đồng Phong vốn muốn đối phó với các nàng.

Có thể phối hợp với các nàng thì có quỷ.

Chớ nói chi Phượng Nhược Ly còn đang bế quan chữa thương.

Chữa thương?

Chờ đã, chữa thương!

Ánh mắt Khâu Oanh Nhi chấn động, nghĩ tới điều gì đó.