Tiên Trù

Tiên Trù - Quyển 1 Chương 43: Gia vị




“Linh Lung thảo có năm lá, cái này không tệ. Địa Tháp một trăm tuổi, rất tốt!” Nhâm Tiêu Dao vui sướng mà hái mấy thêm mấy loại Linh thảo nữa.



Hôm nay là ngày thứ mười hắn ở lại Phân Phương hồ. Phân Phương hồ này chỉ là tên của một cái hồ nhỏ mà thôi, sở dĩ lấy tên Phân Phương(*) là vì xung quanh hồ có rất nhiều Linh thảo cùng hoa tươi. Một con sông nhỏ chảy từ thượng lưu xuống Phân Phương hồ rồi xuôi ra ngoài Bắc Mông sơn mạch, nên Phân Phương chỉ là một hồ nước có phạm vi khoảng trăm mẫu mà thôi.



(*): Phân Phương là Hương thơm.



Tên Lục Sí Kim Văn Báo có ti vi Nguyên Anh kỳ kia tên gọi là Văn Mạnh, trước đây chỗ của hắn không phải ở nơi này. Sau này, khi hắn phát hiện nơi này khí hậu ôn hoà như mùa xuân, trăm hoa đua nở hơn nữa xung quanh hồ nước có nhiều loại Linh thảo, quan trọng hơn là phía sau nhà gỗ cạnh hồ có một cái linh mạch nên đã chiếm đoạt nơi này. Vốn chủ nhân của nơi này là một con Yêu thú Kim Đan kỳ đã bị hắn cường hành đuổi đi. Chẳng qua là tuy rằng Văn Mạnh chiếm cứ nơi này nhưng không thường ở đây, thỉnh thoảng mới ghé buông cần câu cá mà thôi. Việc Văn Mạnh câu cá cũng là một hành động tu luyện tâm tính mà thôi, bản năng của Yêu thú là tính khí luôn nóng nảy nên ảnh hưởng nhiều đến con đường tu hành, vì thế hắn mới nghĩ ra biện pháp này.



Còn thiếu nữ xinh đẹp kia tên là Liễu Mị, bản thân nàng cũng không rõ làm sao đến được đây, còn trở thành tù binh của Văn Mạnh gần một tháng trời, chẳng qua nàng chỉ là phàm nhân mà thôi, không phải người tu đạo. Khi nghe nàng nói thế, trong lòng Nhâm Tiêu Dao cũng xì mũi coi thường, phàm nhân? Phàm nhân mà đi tới được chỗ này? Chẳng qua đối phương không muốn nói thì Nhâm Tiêu Dao cũng không cần hỏi nữa. Thiếu nữ xinh đẹp này cũng không phải dạng tốt lành gì, nếu không việc gì làm thì quay qua khi dễ Nhâm Tiêu Dao, ngược lại thì tính tình Văn Mạnh cũng tương đối dễ nói chuyện. Đối với việc này Nhâm Tiêu Dao cũng cảm thán vô cùng, dù sao thì gặp một con Yêu thú tao nhã cũng không phải là chuyện dễ a.



Văn Mạnh có thể coi như là một người tốt (gọi là thú tốt thì hơi khó nghe) cũng rất độ lượng. Sau khi hắn ăn đồ ăn Nhâm Tiêu Dao làm thì quên luôn ý định ăn đồ sống, hơn nữa những Linh thảo ven hồ cũng để Nhâm Tiêu Dao tuỳ tiện hái đi, dù sao thì chế biến gia vị cũng cần nhiều loại Linh thảo.



“Nguyệt Thụ hoa, thêm cái này nữa là đủ.” Nhâm Tiêu Dao cực kì vui vẻ chạy về căn nhà gỗ. Cuối cùng thì ba mươi sáu loại nguyên liệu đã gom đủ, trong đó Linh thảo đã chiếm hết hai mươi mốt loại rồi.



Sau khi nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, Nhâm Tiêu Dao đi ra nhà gỗ, lúc này hắn thấy Văn Mạnh và Liễu Mi đã chờ sẵn trên bãi cỏ, bọn hắn cũng muốn thấy cách chế biến độc môn của Phiêu Miễu lâu ra sao.



Tâm niệm Nhâm Tiêu Dao vừa động, ba mươi sáu loại nguyên liệu bay vào Phân Phương hồ, sau khi rửa sạch qua mấy lần thì đã bày ra trước mặt ba người. Hắn cẩn thận nhớ lại quá trình chế tác cũng như lưu ý trong đó rồi lại kiểm tra nguyên liệu một lần nữa mới bắt đầu. Ân, nhân sâm năm trăm năm này nặng năm mươi sáu khắc. Tâm niệm hắn vừa động, cây nhân sâm bị cắt ra thành từng khối nhỏ, không nhiều không ít vẫn là năm mươi sáu khắc. Cây Nguyệt Thụ hoa đã được một trăm linh sáu năm rồi, bốn cánh hoa lập tức rơi ra…



Sau khi kiểm tra nguyên liệu hoàn tất, hắn thi triển Tiêu Dao Thủ khống chế Linh lực, tay trái giữ một cái bình trên không, tay phải khống chế một loại hoả diễm không màu biến hoá không ngừng, lúc thì bao bọc cây nhân sâm năm trăm năm sau đó chuyển sang đốt Linh Lung thảo, mà bề ngoài cây nhân sâm kia lại không thay đổi chút nào, chẳng qua Văn Mạnh đã sử dụng thần thức xem xét toàn bộ cây nhân sâm từ trong ra ngoài. Lúc này cây nhân sâm vẫn nguyên vẹn nhưng thật ra nó đã tan thành bột rồi, chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ tiêu tán ngay. Năng lực khống chế của Nhâm Tiêu Dao làm Văn Mạnh có chút tán thưởng, còn loại hoả diễm đặc biệt kia gã cũng chỉ mới thấy lần đầu.



Hỏa diễm lại tách khỏi cây Linh Lung thảo rồi giống như đang sôi trào lên và đem cây Đằng Thụ bao phủ, ngay sau đó hoả diễm lại giảm xuống rất nhiều quét nhẹ qua cây Tử Anh Đào… sau khi ba mươi lăm loại nguyên liệu bị hoả diễm đảo qua một lần thì đều bị khống chế dung hợp thành một viên cầu to cỡ một cái chậu rửa mặt, ngay sau đó viên cầu lộ ra một lỗ hổng nhỏ thì hoả diễm lại bùng lên lần nữa, mấy cánh hoa của cây Nguyệt Thu hoa tuy đã được hoà diễm đốt qua một lần nhưng lại không có thay đổi chút gì làm Liễu Mi tấm tắc không thôi. Mấy cánh hoa nhẹ nhàng bay vào lỗ nhỏ trên viên cầu kèm theo một chút muối tinh khiết. Lỗ nhỏ khép lại sau đó Nhâm Tiêu Dao lại bắt đầu cẩn thận khống chế hoả diễm, dường như bên ngoài viên cầu không thay đổi chút nào nhưng Văn Mạnh lại biết rõ chỉ trong ba khắc ngắn ngủn mà ở bên trong viên cầu đã có mấy ngàn lần trộn lẫn và dung hợp.




Bỗng nhiên viên cầu lại xuất hiện bên trái Nhâm Tiêu Dao, Linh lực trên tay phải hắn lại uyển chuyển như nước rồi nhanh chóng thẩm thấu vào viên cầu và lại biến thành hoả diễm lần nữa, cứ như thế đảo đi đảo lại chín lần thì ngưng. Viên cầu nhanh chóng tan thành bột phấn, Nhâm Tiêu Dao khống chế thêm một cái bình nữa và khéo léo chia bột phấn thành hai phần. Đưa hai bình ngọc cho Liễu Mị và Văn Mạnh, Nhâm Tiêu Dao liền khoanh chân điều tức, sắc mặt hắn cũng tái đi một chút.



Thật ra việc điều chế gia vị cũng không mất nhiều Linh lực của Nhâm Tiêu Dao nhưng mà tiêu hao thần thức lại rất nhiều, bởi vì khi điều chế phải chú ý, tỉ mỉ khốn chế, nếu làm không tốt thì phẩm chất của gia vị sẽ giảm xuống rất nhiều.



Văn Mạnh cũng nhìn ra tình hình của Nhâm Tiêu Dao nên lấy từ trong trữ vật giới chỉ một cái hồ lô màu xanh xinh xắn, tâm niệm gã vừa động nắp hồ lô bật ra một giọt chất lỏng bay đến trước mặt. Gần như cùng lúc đó, gã điều khiển Linh lực hoá thành nước pha loãng giọt chất lỏng đó rồi bỏ vào một bình ngọc nhỏ, gã trích ra một giọt rồi khống chế nó bay đến môi Nhâm Tiêu Dao và nói: “Nuốt vào đi, rất có lợi với ngươi đấy.”



Nhâm Tiêu Dao cũng không dám thờ ơ, hơn nữa cũng hắn cũng không dám cãi lời Văn Mạnh nên nuốt ngay giọt nước kia.



Chất lỏng vừa vào miệng thì lập tức phát huy tác dụng, một cỗ Linh lực khổng lồ chợt phát ra, sau đó “Oanh” một tiếng, Nhâm Tiêu Dao chỉ thấy dường như bản thân mình đang bị thiêu đốt, hơn nữa thức hải cũng bắt đầu chấn động. Quan trọng hơn là một cỗ ý cảnh tang thương xưa cũ đang xâm nhập vào đầu óc hắn.




Nhâm Tiêu Dao không ngờ rằng một giọt chất lỏng bé xíu như vậy là chứa đựng Linh lực khổng lồ, nếu như lúc này hắn không khống chế tốt có lẽ sẽ bạo thể mà chết.



Hắn vận dụng thần thức mạnh mẽ áp súc Linh lực trong thức hải sau đó khống chế Linh lực lưu chuyển toàn thân, cọ rửa huyết nhục của mình.



Sau một khắc, Nhâm Tiêu Dao mở mắt rồi thở nhẹ một hơi, chớp mắt hắn đã đạt tới Dưỡng Khí Lục đoạn đỉnh phong rồi. Hơn nữa thần thức tiêu hao cũng được bổ sung, có thể nói bây giờ hắn đang rất sung mãn.



“Ồ, ngươi không bị bạo thể mà chết à? Cũng không đạt tới Thất đoạn sao?” Văn Mạnh kinh ngạc nói. Dưa theo phán đoán của gã thì với lượng Linh lực khổng lồ như vậy trùng kích vào cơ thể thì Nhâm Tiêu Dao phải đạt tới Thất đoạn mới đúng, nhưng hắn không biết rằng, bước đầu tiên trong Tiêu Dao bí pháp là thành lập thức hải, cho nên Linh lực mà Nhâm Tiêu Dao cần sử dụng cũng gấp mấy lần người khác. Vì vậy khi Linh lực của giọt chất lỏng kia hao hết thì hắn vẫn chưa tấn cấp được.



Nhâm Tiêu Dao đứng lên, vận động thân thể một chút để thích ứng với biến hoá của mình, hắn hướng về Văn Mạnh khom người thật sâu khẽ nói: “Đa tạ Mạnh tiên sinh đã cho ta thứ quý hiếm như vậy.”




Linh lực dồi dào, ý cảnh xa xưa; dù cho sử dụng Linh tuyền trăm năm cũng không dễ dàng có được những thứ này. Linh tuyền trăm năm có thể làm Linh lực thêm lớn mạnh nhưng lại không có loại ý cảnh xa xưa kia.



Tu chân vấn đạo, từng giai đoạn đều có tiêu chuẩn riêng, ví dụ như Dưỡng Khí Kỳ đi, mỗi khi tấn cấp một đoạn thì mức độ tinh thuần của Linh lực đều tăng lên gấp mấy lần. Mà muốn tăng độ tinh thuần thì phải áp súc Linh lực, mà muốn áp súc thì phải có nhiều Linh lực để gom lại, mà muốn chứa được nhiều Linh lực thì quan trọng vẫn là cảnh giới. Nếu như cảnh giới không đủ thì Linh lực chỉ có thể áp súc tới một mức nào đó mà thôi, nếu mạnh mẽ áp súc chỉ làm tăng thêm hậu hoạn, không thể khống chế mà thôi. Giống như một người bình thường chỉ có thể sử dụng một thanh khảm đao nặng một trăm cân, nếu như đổi thành khảm đao hai trăm cân thì vẫn có thể sử dụng được nhưng uy lực lại không bằng khi dùng khảm đao một trăm cân, hơn nữa nếu không chú ý còn có thể làm tổn thương chính mình. Vì thế nếu người tu đạo không khống chế tốt Linh lực của bản thân thì vô cùng tai hại, nghĩ thử lúc đang đấu pháp, ngươi khống chế không tốt, chưa kịp đả thương người khác đã tự hại chính mình, thậm chí đột nhiên bạo thể cũng không chừng.



Linh lực! Chỉ cần ngươi có Linh thạch cùng thời gian, chắc chắn ngươi có thể áp súc trong một ngày nhưng cảnh giới lại khác rất nhiều, nó cần thời gian và cảm ngộ. Việc một người kẹt ở cảnh giới nào đó hết cả đời cũng là điều bình thường. Đây chính là lý do mà người khác coi trọng Tàn Thiên, bởi vì loại người như hắn có rất nhiều cảm ngộ, so với người khác thì thì tốc độ đề cao cảnh giới của hắn nhanh hơn rất nhiều.



Mà vừa rồi, giọt chất lỏng Văn Mạnh cho Nhâm Tiêu Dao lại khiến cho cảnh giới của hắn thuận lợi tăng lên Dưỡng Khí thất đoạn, bây giờ hắn chỉ cần bổ sung thêm nhiều Linh lực thì chắc chắn sẽ tấn cấp trong thời gian ngắn mà thôi. Cho nên mới nói, giọt chất lỏng này trân quý vô cùng.



Văn Mạnh nghe Nhâm Tiêu Dao thể hiện lòng biết ơn thì nhếc miệng cười, tuỳ tiện ném bình ngọc trong tay tới, nói: “Trong này còn lại chín mươi chín giọt, ngươi giữ cho kĩ đi.”



Nhâm Tiêu Dao cũng không vui sướng khi nhận được bình ngọc như Văn Mạnh đã nghĩ, vẻ mặt hắn ngựng trọng, hít một hơi sâu và nói: “Mạnh tiên sinh, có việc gì cần xin cứ phân phó, nhất định Tiêu Dao sẽ toàn lực đi làm.” Sự tình bánh từ trên trời rơi xuống vẫn có khả năng xảy ra nhưng nếu thiên tài địa bảo tự nhiên rơi xuống thì chắc chắn có vấn đề. Chẳng qua Nhâm Tiêu Dao hiểu rõ, nếu không nghe lời tên kia thì chắc chắn sẽ chết! Văn Mạnh có thể cho mình một chút ngon ngọt cũng đã rất tốt rồi.



Văn Mạnh cũng không nói gì, chẳng qua Liễu Mị lại hé miệng cười nói: “Cách nơi này trăm dăm có một sơn cốc tên là Kỳ Viễn Sơn, ở đó có một đám Tấn Hầu ủ rượu rất ngon, nếu ngươi muốn báo đáp thì tới đó lấy chút rượu về đây đi.”



Nụ cười của nàng làm Nhâm Tiêu Dao điên đảo thần hồn, cho dù thêm mười năm nữa thì sức miễn dịch của hắn đối với nàng cũng không khá hơn được chút nào. Chẳng qua hắn liền đổ mồ hôi hột, toàn thân lạnh lẽo. Tuy hắn không biết Kỳ Sơn Cốc có địa hình ra sao nhưng ít nhất hắn vẫn biết nơi đó là khu vực của Yêu thú Đạo Cơ Kỳ, nghĩ tới ghi chép trên Thái Phổ về loại Hầu tử Đạo Cơ kỳ thì hắn hiểu ngay việc này cực kỳ nguy hiểm.



Hắn hung hăng liếc nhìn bộ ngực cao vút của Liễu Mị, ta choáng, cái con quỷ nhỏ này đúng là không phải hạng tốt lành gì mà! Sớm muộn gì thì ta cũng đem ngươi làm bánh bao thịt người, để cho ngươi phải van xin ta, không thì ít ra ta cũng phải đem hai cái to đùng trước ngực ngươi làm màn thầu rồi ăn hết luôn.