Tiên Trù

Tiên Trù - Quyển 1 Chương 11: Tuyền Đồ




Bên ngoài sơn môn của Vô Ngân tông có tám mươi hai người đang ngồi trên ghế, tám mươi hai người ngồi ở chỗ này chính là đại biểu của tám mươi hai môn phái. Lão tông chủ cũng ngồi ở trong đó, chỉ là lão ngồi ở ngoài cùng. Mà lão cũng có dám ngồi hẳn xuống đâu, mông chỉ hơi đặt vào mép ghế, thể hiện rõ tâm lý thấp thỏm bất an, nhát gan sợ rắc rối, cẩn thận dè dặt.



Song song trước mặt họ là tám mươi cây cột cao khoảng một thước, toàn thân cột màu ngà sữa, bên trên tản mát ra ánh sáng trắng lượn lờ như sương mù, đây chính là Linh Căn thạch dùng để kiểm tra xem một người có tư chất tu đạo hay không.



Từ đằng xa có hơn một ngàn thiếu niên đang vội vàng chạy tới, phần lớn là ở độ tuổi từ sáu đến mười năm tuổi, bọn họ đều có nghĩ nhất định mình là người có tư chất, muốn bước trên con đường tu chân vấn đạo.



Hơn một ngàn thiếu niên này đều ở bên ngoài Vô Ngân thành khoảng ba mươi dặm chạy đến đây. Nếu muốn trở thành người tu đạo, đầu tiên là phải có tư chất, tiếp theo là nghị lực. Có một số người tư chất tuy bình thường nhưng lại có nghị lực phi thường, mà những người như vậy thành tựu sau này thật sự không thể coi thường, thành tựu của bọn họ thậm chí còn có khả năng cao siêu hơn cả những những người có tư chất xuất sắc. Thứ ba chính là vận khí, có một số người mặc dù là tư chất bình thường nhưng lại được trao thiên mệnh, được trời đất ưu ái, thế nên những người như vậy đều được các môn phái coi trọng.



Trong lúc đó, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, thiếu niên đầu tiên được khảo thí đã đến rồi. Nhưng…đây mà là một đứa trẻ sao? Khuôn mặt thì đen trũi, mắt to mày rậm, lại còn có một ít râu ở cằm, dáng người thì cao gần một thước tám trông giống như cái tháp sắt, cộng với một thanh Đại Khảm đao dài gần một thước rưỡi ở sau lưng, thật sự là nhìn mãi cũng không nhìn thấy hắn có bộ dạng của một thiếu niên. Mà nhìn bộ dáng hắn sải bước trên đường, trông như là một vị anh hùng lục lâm thảo khấu thì đúng hơn.



Mọi người đang ngồi đều dùng thần thức bao quanh thân hắn, sau đó toàn bộ lại thu hồi. Sau khi xùng thần thức xem xét, tất cả mọi người đều đã có được thông tin mà mình quan tâm. Từ trong ra ngoài, đại hán này đối với người tu đạo mà nói không có bất kì một bí mật nào, cốt linh mười hai tuổi, trong thân thể có một ít nội khí cấp thấp, có lẽ đó là nội công của thế tục giới.



Đại hán chỉ mới mười hai tuổi trông giống như tháp sắt này đi tới cột đá phía trước để khảo thí, hơi cúi người xuống, bàn tay xòe rộng ra như cái quạt, chụp lên đỉnh của cột đá. Tám mươi hai người đang ngồi đều đem thần thức chú ý vào cột đá. Người này mới mười hai tuổi mà thân hình đã cao to như vậy, sau lưng còn đeo một thanh đao nặng cả trăm cân, cũng chỉ có thể dùng từ thiên phú dị bẩm để hình dung mà thôi, cho dù người này tư chất có thấp một chút thì cũng sẽ có vài môn phái cảm thấy hứng thú đối với hắn, đặc biệt là những môn phái chú trọng về luyện thể.



Thế nhưng, thật sự là không may khi mà cột đá kiểm tra không hề có bất kỳ một biến hoá nào, chứng tỏ người này chẳng có một tí tư chất nào cả. Trong số tám mươi hai người thì có tám mươi mốt người lắc đầu tiếc nuối, có một thân thể tốt như vậy mà lại chẳng có tí tư chất nào thì bảo sao mọi người không tiếc nuối cơ chứ.



“Ta…Ta có thể thu nhận hắn làm đệ tử không?” lão tông chủ với thanh âm yếu ớt hỏi, trên mặt thì cười cười với dáng vẻ ngượng ngùng. Có một ít người khinh bỉ liếc nhìn lão tông chủ, cũng có một số người thì khép hờ hai mắt, không hề có một tí phản ứng nào cả.



“Cảm ơn, cảm ơn.” Lão tông chủ vội vàng thở dài bái tạ, sau đó vẫy vẫy tay gọi đại hán mười hai tuổi, “Đại Hắc, đến đây, đến đứng sau lưng ta.”




Tám mươi mốt người còn lại vốn không có biểu cảm gì trên mặt cuối cùng cũng có một chút thay đổi, Đại Hắc? tên gì mà nghe giống tên gọi của con chó thế?



Đại hán mười hai tuổi nhíu nhíu mày một chút, tất nhiên là ghét cái tên Đại Hắc này vô cùng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn đi đến phía sau lưng của lão tông chủ, đứng thẳng trông giống như là một tên hộ vệ .



Đại Hắc quả thực là một người có thiên phú dị bẩm, mọi người phải ngồi đợi khoảng một khắc sau mới nhìn thấy người thứ hai cùng người thứ ba đồng thời chạy đến. Cái cách mà hai người này chạy đến cũng có một chút đặc biệt. Chỉ thấy một gã thiếu niên tầm mười hai tuổi, quần áo tả tơi dốc sức chạy một cách liều mạng ở phía trước, vừa chạy vừa hô to: “Ngươi đừng có mà được nước lại lấn tới, ta đây là nam nhi không tranh đấu cùng nữ nhi, ngươi còn không biết điều thì ta sẽ liều mạng với ngươi đó”.



Ở phía đằng sau là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, hai mắt to, làn da thì trắng nõn, có thể thấy sau này nhất định là một mỹ nhân, quần áo trên người rất gọn gàng, rõ ràng tiểu cô nương xinh xắn này xuất thân từ một gia đình giàu có. Chỉ có điều là ở trên ngực tiểu cô nương có một dấu tay màu đen sẫm, cùng với một cái gậy ở trong tay, thật sự đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng.




Chứng kiến tình huống này mọi người ngay lập tức có thể đoán ra được đầu đuôi của sự việc. Nhất định là tên tiểu tử kia bất ngờ đánh lén vào ngực của tiểu cô nương này, tiểu cô nương liền cầm gậy đuổi theo đánh đối phương.



“Được rồi, đừng có làm loạn lên nữa.” Đợi cho hai người đến bên cột đá khảo thí thì một người ngồi ở giữa khẽ quát lên một tiếng.



“Cảm ơn cảm ơn. Ha ha ha ha” Thiếu niên đắc ý vội càng cảm ơn, mà tiểu cô nương thì phùng mang trợn má giận dữ, yêu kiều 'hừ' một tiếng rồi vung tay lên, ném gậy về phía thiếu niên. Thiếu niên liền cúi đầu tránh chiếc gậy bay đến.



Hai người lần lượt ấn tay lên trên cột đá, nhưng lại làm cho mọi người hết sức thất vọng vì cột đá lại không có bất kỳ biến hoá gì, điều này chứng tỏ hai người cũng không có tiềm chất tu đạo.



Mọi người một lần nữa lắc đầu, tỏ vẻ không có hứng thú, còn lão tông chủ thì lại vui tươi hớn hở hướng về những người khác cúi đầu khom lưng rồi cất giọng nói:” Tới đây, tới đứng đằng sau lưng ta.”




“Tại sao không có tư chất mà ngươi vẫn thu nhận hả?” Một vị lão đầu bên cạnh nghi ngờ hỏi.



“Việc này…” lão tông chủ xấu hổ cười cười,” Đạo hữu chắc cũng biết đặc điểm của môn phái chúng ta, có tư chất hay không có tư chất không quan trọng, quan trọng là chạy nhanh là được. Hắc hắc.”



Đầu óc đối phương đột nhiên trở nên mờ mịt, tuyển đệ tử hay là tuyển tiểu nhị cho quán thế này?



Trong khoảng thời gian tiếp theo, cả một đám thiếu niên nam nữ liên tục tới khảo thí, trong số đó có người có tư chất tuyệt hảo, cũng có người có tư chất bình thường, thế mà lão tông chủ lại thu hai tiểu cô nương có tư chất kém cỏi, thu đồ đệ cũng chỉ vì làm người tiếp khách cho Phiêu Miểu Lâu thiếu người đón khách, điều này làm cho lão đầu ở bên cạnh không biết là nên khóc hay nên cười đây.



Cho đến khi hoàng hôn ngả bóng, đại biểu của tám mươi mốt môn phái lần lượt bỏ đi, thì các cột đá khảo thí cũng bị lấy đi. Có thể là vẫn còn có tiểu hải từ đang trên đường chạy đến đây, thế nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa. Cả một buổi mà không thể chạy đến đây thì rõ ràng là không có nghị lực, không kiên trì. Người như vậy dù có tư chất thì tiền đồ phía trước cũng không có mấy. Không có tâm tính cứng cỏi thì dù có tư chất tuyệt hảo cũng không phải là chuyện tốt, loại người này chịu không nổi một chút khó khăn, sau này khi gặp thất bại sẽ không thể tự đứng lên, điều này chính là một cái tai hoạ ngầm, hơn nữa không chừng sau này lại mang đến cho môn phái nhiều phiền phức lớn. Chuyện như vậy không phải là chưa từng xảy ra, mà thậm chí đã từng xảy ra rất nhiều.



Trong tám mươi hai người thì tám mươi mốt người đã bỏ đi, chỉ còn lại mỗi mình lão tông chủ vẫn ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt lại còn tươi cười vui vẻ như đang chờ đợi một thứ gì sắp tới.



“Lão bản, người khác đều đã đi hết tại sao lão vẫn còn ngồi ở đây vậy? Lại còn cười ngây ngô nữa.” Câu hỏi của Nhâm Tiêu Dao ngay lập tức làm cho vẻ mặt tươi cười của lão đầu sụp xuống. Thế nhưng, vẻ tươi cười ngay lập tức lại tràn đầy trên cái mặt mo của lão, chỉ chỉ về phía trước,” Nhóc con, cho dù là phải đợi đến sáng ngày mai ta cũng sẽ đợi, bởi vì ta cảm giác được ở chỗ đó còn có một người đệ tử đang chở ta thu nhận.”



Nhâm Tiêu Dao cùng Lý Phì liếc mắt nhìn nhau, đối với cảm giác của lão đầu tuy không tin lắm, thế nhưng hai người vẫn chuyển mình chạy về hướng Vô Ngân thành. Sau khi chạy được khoảng mười dặm, rốt cục hai người cũng gặp được thiếu niên cuối cùng tham gia khảo thí, thế nhưng khi nhìn thấy thiếu niên nọ, mắt của Nhâm Tiêu Dao cùng Lý phì đều rơm rớm nước mắt.