Bốn người tạm thời rời khỏi rừng cây, trở về toà nhà lấy dụng cụ.
Nửa tiếng sau, mọi người lần nữa tập hợp trước mộ Sở Thanh, bắt đầu đào mộ.
Phần mộ không khó mở. Phỏng chừng lúc chôn cất Sở Thanh, Chu Chấn An đã chuẩn bị trước tuỳ thời có thể mở mộ nghênh đón Sở Thanh trở về. Cho nên phần gạch xanh trên mộ được thiết kế thành cửa bí mật. Phá cửa ẩn, tháo nó xuống, lại dùng búa đạp vỡ gạch xung quanh, quan tài bên trong lập tức lộ ra.
“Ố ồ, nó dễ hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều.” Đầu đinh số 3 cảm khái, dùng tay lau mồ hôi, sau đó khom lưng dọn đám gạch vụn cùng đất đá qua một bên. Cô gái số 1 tập trung lắng nghe một lát, sau đó giơ tay ngăn cản: “Cậu dừng lại một chút. Các người… có nghe được tiếng gì không?”
Đoạn Dịch đúng là nghe được âm thanh gì đó.
Âm thanh rùng rợn sởn tóc gáy phát ra từ bên trong quan tài, từng chút từng chút, không ngừng quấy nhiễu tâm hồn người ta. Giờ khắc này, dường như không khó hình dung được những gì đang xảy ra trong đó.
—— Có người dùng mười ngón tay cào vách quan tài, cào đến ngón tay vấy máu huyết nhục mơ hồ, có khi đã lộ ra cả xương trắng. Cô ấy bất khuất kiên cường, có lẽ xương ngón tay cũng đã bị mài mòn đi một đoạn. Nhưng tất cả đều không có tác dụng gì, cô ấy trốn không thoát.
“Má ơi, anh trai lợi hại ghê. Cô ấy thật sự sống sót, nhưng lại bị nhốt trong quan tài.” Âm thanh cào móng kia thật khiến người ta đứng ngồi không yên, chàng trai đầu đinh nhịn không được đi lên một bước, đặt tay lên nắp quan tài.
Đoạn Dịch lập tức tiến lên tóm cổ tay hắn: “Trước đừng mở quan tài. Còn chưa biết được bên trong chứa thứ gì đâu.”
Ai biết tà thuật rốt cuộc hồi sinh ra thứ là gì?
Cho nên tình huống của Sở Thanh trong quan tài bây giờ có mấy loại khả năng.
Khả năng thứ nhất, Sở Thanh sống lại bình thường như bao người khác, cô ấy cần dưỡng khí, cần nước uống. Nhưng cô ấy không thể ra ngoài, cứ sống trong quan tài đến khi bị nghẹt chết.
Quá trình Chu Chấn An giết 47 người cũng chính là quá trình cô lặp đi lặp lại sự sống và cái chết.
Bây giờ cô ấy sống lại là vì khi người chơi số 5 bị độc chết, Trâu Bình đã ôm ngọc Côn Luân.
Khả năng thứ hai, lần đầu tiên Sở Thanh sống lại thì cơ thể đã thối rữa.
Khi đó cô ấy không phải chân chính được sống lại, mà là hoá thành cương thi. Cô ấy không cần dưỡng khí không cần nước uống, có thể đã nằm ở đây không ngủ không nghỉ cào vách quan tài rất nhiều năm rồi.
Cuối cùng là khả năng thứ ba.
Đó là Sở Thanh ngay từ đầu sống lại một cách bình thường. Nhưng bởi vì chết đi chết lại quá nhiều lần, chịu đựng vô vàn thống khổ, oán khí quá nặng mà vô tình ma hoá, bây giờ có thể đã biến thành quái vật hay cương thi gì đó. Dù sao, đây là phó bản mang sắc thái huyền huyễn.
Đoạn Dịch nói ra phỏng đoán của mình, tiếp lời: “Vạn nhất trong đó là cương thi có thể tấn công người, chúng ta liền toi đời. Cho nên đừng tuỳ tiện mở quan tài.”
“Vậy…. chúng ta làm gì bây giờ?” Cô gái số 1 trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn quan tài: “Tôi thật không thể tin nổi, nếu cô ấy thật sự sống lại, có suy nghĩ có lí trí, cô ấy sẽ tuyệt vọng đến mức nào….”
Một lúc sau, Lâm Nhạc Xuyên nói: “Tôi thử đến sân khấu kịch tìm Chu Chấn An nói mấy câu xem sao.”
Đoạn Dịch hỏi hắn: “Cậu tính nói gì với gã?”
Lâm Nhạc Xuyên nói: “Gã không chỉ là một người điên, gã đem bản thân cùng Sở Thanh trở thành một phần trong vở kịch, bất kể chúng ta có nói gì, gã cũng sẽ không đáp lại. Nhưng nếu chúng ta nói Sở Thanh sống lại, hoặc là Đỗ Lệ Nương sống lại, gã hẳn là sẽ có phản ứng. Tóm lại tôi sẽ đi thử. Còn về làm sao mở quan tài, cứ để gã quyết định.”
“Từ từ, cậu từ từ, cậu để tôi suy nghĩ đã. Tôi chỉ sợ sau khi gã thấy chúng ta đào mộ sẽ lập tức nổi điên giết chết chúng ta.” Đầu đinh số 3 gọi Lâm Nhạc Xuyên lại, cẩn thận bàn bạc kĩ hơn.
Cô gái số 1 lại không đồng ý với số 3. Cô thật không đành lòng nhìn một người sống sờ sờ bị nhốt trong quan tài, lỡ như Sở Thanh không phải cương thi mà là người sống, nếu không nhanh chóng cứu người nhất định cô ấy sẽ chết trong đó.
Đầu đinh số 3 lại tự cân nhắc một lúc, cuối cùng không nghĩ ra được cách nào khác, đành đồng ý: “Được rồi…. Vậy Tiểu Lâm đi tìm Chu Chấn An. Lại kéo dài thêm mấy ngày, sợ rằng chúng ta vẫn phải xuống tay với gã thôi. Chết sớm siêu sinh sớm. Chúng ta cược một phen đi!”
Thu được ý kiến của mọi người, trước khi đi Lâm Nhạc Xuyên lại nhìn sang Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch gật đầu với hắn, nhìn hắn xoay người rời đi.
Lâm Nhạc Xuyên thử đi mời Chu Chấn An đến. Ba người Đoạn Dịch thì canh giữ bên cạnh quan tài.
Phần mộ bị khai quật, trên bãi cỏ xanh vương vãi gạch vụn cùng bụi đất, xung quanh là rừng cây rậm rạp cơ hồ che khuất cả bầu trời. Không gian tĩnh lặng không một tiếng gió. Cũng vì thế, âm thanh ngón tay cào vách quan tài cũng đặc biệt rõ ràng. . truyện kiếm hiệp hay
Trong hoàn cảnh này lại nghe được tiếng động rợn người như vậy, ba người canh giữ quan tài khẽ cau mày, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Đợi chừng 40 phút, Đoạn Dịch cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân.
Anh quay đầu nhìn lại, người tới không phải Lâm Nhạc Xuyên cùng Chu Chấn An, mà là Trâu Bình.
Trâu Bình phỏng chừng cũng biết mình không được chào đón, cậu ta không tới gần, chỉ dựa vào một thân cây xa xa gần đó quan sát. Hơn nửa thân thể giấu sau thân cây, chỉ thò đầu ra ngoài nhìn tới. Cậu ta không nói chuyện, đoán chừng là nôn nóng không yên cho nên mới tìm tới đây dò la tin tức.
Chàng trai đầu đinh vừa thấy cậu ta liền tức giận, nhịn không được chất vấn: “Tôi hỏi cậu, nếu cậu giết số 5 không có tác dụng gì cả, cậu có hối hận không?”
Trâu Bình nở nụ cười nhạt: “Tôi nói hối hận, anh tin không?”
Đầu đinh tức nghẹn họng, lại nghe Trâu Bình nhỏ giọng nói: “Tôi có hối hận hay không cũng đều vô ích. Tôi đã độc chết số 5. Ít nhất cũng xem như là làm chút thử nghiệm.”
“Mạng người là công cụ thí nghiệm qua cửa hả? Mẹ kiếp, tao còn phải khen ngợi mày? Khen mày suy nghĩ phóng khoáng biết nhìn xa trông rộng?” Đầu đinh số 3 tức giận tới muốn đánh người.
Đoạn Dịch hai tay đút túi tựa vào một thân cây. Trâu Bình xoay chuyển tầm mắt nhìn về phía anh, chỉ thấy Đoạn Dịch lạnh nhạt đứng đó, không hề có ý định nói chuyện với cậu.
Vẻ mặt Trâu Bình tựa như có chút thất vọng, sau đó cậu cúi đầu, không nói gì nữa.
Lại thêm 10 phút trôi qua. Trong rừng cây lại có động tĩnh
Hai tiếng bước chân truyền tới. Tiếng thứ nhất tương đối nhẹ nhàng bình thường, hẳn là của Lâm Nhạc Xuyên.
Tiếng còn lại có chút chậm chạp nặng nề. Chờ người nọ lộ diện, quả nhiên là Chu Chấn An kéo theo con rối.
Còn chưa đến gần, Chu Chấn An đã nghe được âm thanh trong quan tài, vẻ mặt gã thay đổi.
Con rối ngày thường được hắn nâng niu như trân bảo tức khắc bị ném xuống đất.
Tựa như chính phẩm xuất hiện, vật thay thế không còn quan trọng nữa.
Con rối tinh xảo mặc diễn phục lộng lẫy, mang theo gương mặt trang điểm xinh đẹp lẳng lặng nằm trong bùn đất, không chớp mắt cũng không mỉm cười, hoàn toàn trở nên vô hồn. Không ai điều khiển nó, nó chỉ là một khúc gỗ.
Chu Chấn An từng bước nặng nề đi đến quan tài, tay chân gã không kiềm được run rẩy.
Chỉ là khi lướt qua Trâu Bình, gã bỗng nhiên dừng lại.
Cơ thể Trâu Bình theo bản năng run lên, sau đó nghiêng đầu đối diện với đôi mắt xám như trò tàn, đục ngầu và chết chóc.
“Anh…. anh……” Trâu Bình hoảng hốt lui nhanh về sau, lưng đột nhiên đập phải thân cây phía sau, cuối cùng không còn đường lui nữa.
Cậu xoay người ôm lấy bả vai đau đơn muốn chạy, cổ bất ngờ lại bị một bàn tay đè lại —— là Chu Chấn An.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là Chu Chấn An nhìn như tuổi già sức yếu, nửa chết nửa sống vậy mà lại có sức lực lớn như vậy. Gã một tay túm cổ Trâu Bình, nhấc bổng cả người cậu ta.
Trâu Bình muốn bảo gã buông mình ra, nhưng cậu một câu đều không thốt ra được, mặt bắt đầu hết xanh lại tím.
Chu Chấn An nhìn chằm chằm cậu, ngón trỏ tay khác đặt lên môi, làm động tác im lặng.
“Suỵt, đừng làm ồn, A Thanh sợ nhất là ồn ào.” Chu Chấn An dùng giọng điệu trầm thấp nói: “Các người làm gì trong nhà, tôi đều biết cả. Cậu hạ độc người khác, có đúng không? Tôi ghét nhất là kẻ chuyên dùng độc hại người. Bởi vì A Thanh bị người hạ độc câm không thể hát, cho nên cô ấy mới tự sát.”
“Do đó… Nếu cô ấy nhìn thấy cậu, cô ấy sẽ tức giận. Trước khi cô ấy đi ra, tôi phải trừng phạt cậu!”