Tiên Tri Được Chọn

Chương 10: Ngọc Côn Lôn, cảnh sát chống nước




Không lâu sau, phía toà nhà truyền tới tiếng bước chân, nhóm người Lâm Nhạc Xuyên đang đi tới.

Bảy người tụ lại trên cầu đá, sau đó đi về phía rừng cây hướng đông nam đào thi thể.

Lần này mọi người làm việc khá lâu —— bảy người đào từ sáng tới 1 giờ chiều, bới tung đất đá xung quanh, quả nhiên đào được rất nhiều thi thể.

Đem thi thể đào được hôm qua lẫn hôm nay đặt cùng nhau, mọi người nhẩm đếm một lượt, xác định tổng cộng có 48 cổ, hoàn toàn trùng khớp với nhật kí mà Lâm Nhạc Xuyên nhặt được.

Ngoài thi thể, sáng nay mọi người còn có thu hoạch khác.

Trâu Bình tìm được một trang sách cùng loại với sách cổ trước đó, trực tiếp dùng ống tay áo lau đi vết bẩn bên trên, rồi tóm tắt nội dụng cho mọi người cùng nghe: “Cái này ghi chép về một loại tà thuật, nói về một thứ gọi là ngọc Côn Luân có thể làm cho người chết sống lại. Đổi lại cái giá phải trả cho ngọc Côn Luân cũng cực đắt. Muốn cứu ai, thì phải tìm một người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm đến thay thế.”

Đoạn Dịch cau mày hỏi: “Cùng ngày cùng tháng cùng năm? Chẳng lẽ 48 cổ thi thể này đều có cùng ngày sinh với Sở Thanh ư?”

Lâm Nhạc Xuyên nói: “Tôi nhớ sinh nhật Sở Thanh cũng được ghi trên báo ở phòng làm việc tầng 4. Chúng ta trở lại kiểm tra xem.”

Chàng trai đầu đinh số 3 nói: “Cho dù biết được ngày sinh Sở Thanh, cũng không có cách nào biết được ngày sinh của 48 thi thể này.”

Lâm Nhạc Xuyên đem cuốn nhật kí mình lén giấu tối qua đưa ra, nói: “Đây là manh mối tôi vẫn chưa công khai chia sẻ với mọi người. Hôm qua lúc đào thi thể thì tìm được, từ nội dung cuốn nhật kí, nó được người chết thứ 48 viết trước khi qua đời. Trong đó có một ngày ghi chép lại kỉ niệm trải qua sinh nhật của mình, chúng ta có thể so sánh sinh nhật của người này cùng Sở Thanh, như vậy liền biết được thôi.”

Kế đó, mọi người ban ngày đào thi thể, lúc trở về cũng không rảnh lo ăn cơm, cũng không lo tắm rửa, tất cả chạy vọt tới tầng 4.

Bốn căn phòng tầng này vẫn duy trì trạng thái cửa bị Đoạn Dịch đạp phá, nhưng tựa hồ Chu Chấn An cũng không thèm để ý. Hoặc là kể từ khi vợ mất, gã cũng không còn là người nữa. Gã như một cái xác không hồn, chỉ có thể nâng niu con rối gỗ xướng khúc “Mẫu đơn đình hoàn hồn kí” tìm chút an ủi cho mình.

Mọi người rất nhanh tìm được bài báo nhắc đến sinh nhật Sở Thanh.

Sau khi so sánh, sinh nhật Sở Thanh và người chết thứ 48 trùng khớp với nhau, đều là ngày 7 tháng 2.

Vì vậy, dù không có đủ chứng cứ xác thực, nhưng cũng có thể dựa vào đó mà đưa ra phỏng đoán —— 47 người chết còn lại đều có ngày sinh là 7 tháng 2. Điều này có nghĩa là Chu Chấn An vì để Sở Thanh sống lại mà liên tục giết chết 48 người có cùng một ngày sinh nhật.

Sự thật này khiến người ta không khỏi bàng hoàng run rẩy, thời điểm đem báo đặt lại kệ sách cô gái học y số 1 khó tránh khỏi run tay, giày cao gót đứng không vững khiến cả người chao đảo, báo trên tay loạt xoạt rơi xuống, cô phải hướng về trước dùng sức bám lấy kệ sách mới có thể ổn định cơ thể, kệ sách vì thế mà lung lay mấy cái.

Lúc này, Đoạn Dịch bỗng nhiên nghe được tiếng kẽo kẹt phát ra từ kệ sách.

Chàng trai số 3 là người biết thương hương tiếc ngọc nhất ở đây, nhanh nhẹn giúp cô gái số 1 nhặt lại báo, khi hắn định đặt trở lại kệ sách thì bị Đoạn Dịch ngăn cản.

“Làm sao vậy?” Đầu đinh số 3 kinh ngạc hỏi.

Đoạn Dịch bảo hắn trước cứ đem báo đặt trên bàn, bản thân đi tới trước kệ sách, học theo dáng vẻ vừa rồi của cô gái số 1, bắt lấy kệ sách lắc trước lắc sau. Lần này, tất cả mọi người đều nghe được âm thanh khác thường.

—— nó giống như âm thanh một chiếc hộp gỗ va chạm xung quanh.

Đoạn Dịch lập tức kết luận: “Phòng này có ám cách. Bên trong giấu thứ gì đó.”

Các người chơi ba chân bốn cẳng dọn trống kệ sách, Đoạn Dịch dọc theo kệ sách gỗ gõ từng chút từng chút, cuối cùng nghe được tầng thứ ba kệ sách có một chỗ rỗng ruột. Tay khẽ dùng sức, tấm ván gỗ dễ dàng bị đẩy qua một bên, Đoạn Dịch lập tức thò tay vào, sau cùng kéo ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

Anh cẩn thận mở hộp gỗ ra, bên trong là một khối ngọc màu xanh lục, bên trên viết hai chữ “Côn Luân”.

Chàng trai đầu đinh ngạc nhiên nói: “Chời má, tiểu Trâu tìm được manh mối nhắc tới ngọc Côn Luân, chẳng lẽ là thứ này sao? Chỉ cần giết một người có cùng ngày sinh tháng đẻ với Sở Thanh, là có thể dùng mạng người này đổi mạng Sở Thanh ư?”

“Hẳn là vậy.” Lâm Nhạc Xuyên nói: “Dựa theo sách cổ ghi lại, có hai điều kiện để Sở Thanh sống lại: đầu tiên là ngọc Côn Luân, thứ hai chính là người có cùng ngày tháng năm sinh với Sở Thanh. Nhưng vấn đề ở đây là hai điều kiện trên đã thoả mãn, vì sao Sở Thanh vẫn không sống lại?”

Trâu Bình nghĩ đến gì đó, lập tức nói: “Còn nhớ cuốn nhật kí của Chu Chấn An chúng ta tìm được trước mộ Sở Thanh không? Chính gã cũng nghi hoặc, vì sao đều làm đúng theo yêu cầu, nhưng Sở Thanh vẫn không sống lại. Trên nhật kí gã vẫn luôn hỏi, có phải Sở Thanh không còn yêu gã hay không.”

Rõ ràng đều làm đúng theo những gì ghi trên sách cổ, tại sao Sở Thanh không sống lại?

Rốt cuộc làm sao cô ấy mới có thể sống lại? Người chơi phải làm sao mới có thể hoàn thành nhiệm vụ qua cửa?

Đây là câu hỏi mà người chơi đều đang suy ngẫm.

Một lúc sau, Đoạn Dịch đột nhiên nghĩ đến một điểm mấu chốt: “Tôi biết rồi. Trang sách cổ mà tiểu Trâu tìm được có phải không nguyên vẹn hay không?”

“Còn nhớ cuốn nhật kí của người chết thứ 48 không? Hắn nói chủ nhân lâm viên muốn giết bảy bảy bốn mươi chín người. Hắn từ đâu có được tin tức con số ‘49’ này? Có phải muốn Sở Thanh sống lại còn có điều kiện thứ ba nữa hay không?”

Đầu đinh số 3 mở to mắt gật gật đầu, tựa hồ rất tán thành ý kiến của Đoạn Dịch: “Chỉ có thể là như thế thôi. Dù sao quyển sách cổ này chỉ có một trang, không ai biết còn có trang thứ hai mà chúng ta chưa tìm thấy hay không, có lẽ mọi chuyện là thế này —— Chu Chấn An ban đầu chỉ lấy được một trang từ cuốn sách cổ, cũng chính là tờ mà chúng ta đang nhìn thấy. Dựa theo tin tức trên đó, gã tìm được ngọc Côn Luân cùng người có ngày sinh tháng đẻ giống với Sở Thanh. Sau đó hắn giết chết người kia, nhưng Sở Thanh vẫn không sống lại. Vì thế hắn phải đi tìm các manh mối khác, cho đến khi tìm được trang sách cổ thứ hai, gã mới biết được phải giết đủ 49 người mới có thể hoàn thành.”

Cô gái số 1 nghe thế, hai tay vòng trước ngực, dường như muốn mượn động tác này đề giảm bớt lạnh lẽo.

Một lúc sau, cô nói: “Có lẽ điều kiện qua cửa chúng ta là thoả mãn tâm nguyện của Chu Chấn An —— để Sở Thanh sống lại. Cũng có nghĩa, trong chúng ta cần phải có một người chết. Trong số chúng ta….. có ai sinh 7 tháng 2 không?”

Thật ra Đoạn Dịch cùng Lâm Nhạc Xuyên trước đó đều nghĩ đến chuyện này, chẳng qua lúc đó chỉ là suy đoán mà thôi.

Hôm nay mọi người tìm được manh mối này, không chỉ có thể xác minh suy đoán của bọn họ, còn có thể suy luận ra người bị hại tiếp theo có ngày sinh là 7 tháng 2.

Nhưng còn có một việc Đoạn Dịch cùng Lâm Nhạc Xuyên biết, mà người chơi khác không biết —— ‘Bài đồng dao con thỏ’.

Bài đồng dao hướng tới một sự kiện —— người chơi số 5 chết, Sở Thanh sẽ sống lại.

Tựa hồ có chút lo âu bất định, cho nên Đoạn Dịch không đem nội dụng bài đồng dao thông báo khắp nơi. Anh suy tư nhìn số 5 một chốc, chỉ nói: “Trong phó bản này, thân phận của chúng ta chỉ là du khách bình thường mà thôi, cũng không có thông tin cốt truyện đặc biệt. Tôi không biết ngày sinh thân phận Phù Thuỷ của mình. Còn về bản thân tôi, cũng không phải.”

Sáu người chơi còn lại theo sát lên tiếng, không ai sinh ngày 7 tháng 2.

“Con mẹ nó quá kì quái rồi.” Đầu đinh số 3 gãi gãi đầu, nói: “Bỏ đi, chúng ta đi ăn cơm trưa trước. Sau đó suy nghĩ hôm nay bầu phiếu ai đi. Đem Sói giải quyết trước rồi lại nói. Dù sao tôi vẫn là ý kia, tạo thế cân bằng. Hai nhà Tiên Tri, một thật một giả, người chơi chúng ta nhắm mắt đều không phân rõ được. Hôm qua đã chết một người, hôm nay liền bầu phiếu loại số 2 ra ngoài. Nếu không bỏ phiếu số 2… vậy số 5 cũng được. Số 5 hôm qua bị số 6 phát thẻ chết.”

Một lát sau, các người chơi lần lượt rời khỏi tầng 4.

Cô gái số 1, số 9 Trâu Bình cùng người chơi số 5 vào bếp nấu cơm; số 8 từ đầu tới cuối không nói lời nào một mình ngồi chờ ở phòng khách; Lâm Nhạc Xuyên một mình đi lại bốn tầng tìm kiếm manh mối khác; đầu đinh số 3 về phòng cầm lấy gói thuốc lá, đi ra ngoài sân hút thuốc.

Đem tất cả hành động của người chơi thu vào đáy mắt, Đoạn Dịch đi ra sân ngoài, vỗ vỗ vai số 3: “Anh em, tôi hết thuốc lá rồi, cho mượn một điếu đi.”

Số 3 đưa cho Đoạn Dịch một điếu thuốc, lại dùng bật lửa của mình châm lửa: “Sáng nay Tiên Tri bảo tôi tìm anh nói chuyện riêng. Anh muốn nói gì? Nói anh không phải một gã Phù Thuỷ ngu si đần độn? Tôi thật không hiểu nổi anh sao lại độc chết số 6.”

Nói xong câu này, số 3 nghe tiếng Đoạn Dịch cười.

Hắn có chút bực bội, liếc Đoạn Dịch hỏi: “Cậu cười cái gì?”

Hàm răng khẽ cắn đầu thuốc lá, khoé miệng Đoạn Dịch nở nụ cười tạo ra một lúm đồng tiền nho nhỏ bên má: “Tôi bây giờ muốn ‘phản thuỷ lập cảnh’* nha.”

(Cảnh sát chống nước = phản thuỷ lập cảnh: Nước ở đây là Jinshui, và Jin là nhà tiên tri. Một nhà tiên tri nhảy gửi cho B nước vàng (kim thuỷ), và B không nhận nước vàng và tự mình rời bỏ nhà tiên tri, và anh ta trở thành một cảnh sát chống nước. Chi tiết hơn tui sẽ gắn link cuối chương, mọi người đọc và cảm nhận, chứ để tui giải thích nhiều khi còn dài hơn một chương ><)

Số 3 nhìn Đoạn Dịch hồi lâu, trên đỉnh đầu liên tục bật ra dấu chấm hỏi.

Đoạn Dịch giải thích: “Trò chơi đã tiến hành đến nước này rồi, không ai nhảy ra tranh giành thân phận với cậu, cho thấy cậu chính là Thợ Săn thật. Tuy rằng cũng không có Phù Thuỷ nhảy ra chống lại tôi, nhưng tôi không phải Phù Thuỷ thật, mà là số 2.”

“Chời má?”

“Không sai. Tôi mới là Tiên Tri thật.”

Số 3 hoá đá chừng một phút, mu bàn tay bị tàn thuốc rơi trúng bỏng rát, hắn giật mình mới kịp phản ứng lại.

“Anh… các người thay đổi thân phận cho nhau?” Hắn có chút kích động nhìn Đoạn Dịch: “Vậy, vậy, vậy tối nay bầu phiếu ai đây?”

“Số 8, 9 chọn một người đi. Nếu trò chơi không kết thúc, tôi đêm nay sẽ kiểm tra số 5, ngày mai dù sao đi nữa phe người tốt chúng ta cũng thắng.” Đoạn Dịch hỏi: “Cậu muốn chọn ai?”

Số 3 nghĩ nghĩ: “Vậy thì… số 8 trước đi. Tiểu Trâu nhìn có vẻ là người tốt đấy.”

“Được rồi.” Đoạn Dịch gật đầu, quay đầu xem xét tình huống trong nhà, nhỏ giọng nói bên tai số 3: “Nhưng cậu phải diễn kịch cho tốt. Chuyện này trước đừng nói cho tiểu Trâu, cậu cứ tỏ vẻ kiên quyết bầu phiếu cho số 2 là được.”

“Hả? Làm vậy… có mục đích gì chứ?” Số 3 chớp chớp đôi mắt tròn xoe.

Đoạn Dịch nói: “Thử tiểu Trâu. Nếu thử ra kết quả như tôi mong muốn, tôi định đêm nay sẽ làm cho Sói từ bỏ giết người. Dù gì Sói cũng đã thua, nhiều thêm một người tốt ở bên ngoài, mọi người có thể cùng nhau tìm kiếm manh mối, cơ hội tìm thấy cửa ra sẽ lớn hơn. Nếu không, mặc kệ là Sói hay người tốt, chỉ sợ đều sẽ chết ở chỗ này.”

Hút sâu một ngụm thuốc, số 3 câu cổ Đoạn Dịch nói: “Tôi biết rồi. Lát nữa tôi tìm cơ hội nói cho số 1, miễn cho Trâu Bình nhìn thấy anh đi khắp nơi tìm người nói chuyện riêng mà nghi ngờ.”

Hai người cứ thế kề vai sát cánh ở bên ngoài hít mây thả khói, trên đầu bất thình lình truyền tới tiếng cửa sổ ầm vang.

Đoạn Dịch ngửa đầu nhìn, trong phòng sách tầng 4, Lâm Nhạc Xuyên đem nửa người vươn ra cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bên này.

Hắn lớn lên rất đẹp mắt, đường nét khuôn mặt rõ ràng kết hợp với toà lâu gạch đỏ thời dân quốc cứ như nhân vật bước ra từ trong tranh. Nếu đổi sang mặc một thân đồ Tây hoặc là kiểu áo Tôn Trung Sơn thì chính là dáng vẻ quan quân xinh đẹp thời dân quốc.

“Làm gì đó?” Đoạn Dịch lớn tiếng gọi hắn.

Lâm Nhạc Xuyên vẫy vẫy tay với anh: “Anh Tiểu Dịch, lên đây đi, cho anh xem cái này nè.”

“À, được.” Đoạn Dịch dập thuốc, bỏ lại số 3 một mình rời đi.

Chờ khi lên lầu, Đoạn Dịch lại thấy Lâm Nhạc Xuyên đang đi xuống: “Cậu không phải kêu tôi tới phòng sách sao? Tìm được gì rồi?”

Lâm Nhạc Xuyên nhàn nhạt nói: “Tôi hoa mắt, nhìn lầm rồi. Không có gì. Đi thôi, hẳn là có cơm trưa rồi đó.”

Đoạn Dịch: “….?”