Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiên Trên Trời

Chương 15: Đèn Tước Vân Và Màn Rối Ảnh(3)




Chương 15: Đèn Tước Vân Và Màn Rối Ảnh(3)

Tại một ngôi làng nhỏ với những mái nhà tranh có phơi đầy những tấm lá khô và lạt trúc, một phụ nhân trung niên đang ngồi buôn chuyện với một ông lão đang phì phèo tẩu thuốc.



“Vậy chuyện của Thiết Đản nhà tôi đã xong rồi phải không? Thưa trưởng làng.”



Lão trưởng làng buông tẩu thuốc, nhả ra một làn khói hôi bạc và gật đầu:



“Lão đã gửi tên của Thiết Đản vào danh ngạch. Thằng bé giờ đã là một thợ săn dự bị cho Vạn Tước Đăng Vân.”



Người phụ nhân nghe vậy liền xúc động mừng vui:



“Cảm tạ trưởng làng. Cảm tạ trưởng làng.”



"Xuân tẩu cảm ơn vội quá. Thằng bé mới chỉ là dự bị thôi.



Nó vẫn còn phải tham gia vào một cuộc săn nhỏ vào hai ngày sau, để có thể được công nhận là thợ săn chính thức nữa.



Nếu không thì dù nó có g·iết được cả trăm vạn hung thú ở Vạn Tước Đăng Vân, thì cũng chẳng ai công nhận thành tích của nó."



"Thế nhưng trưởng làng giúp được đến đây, đã là ơn phúc cho gia đình tôi quá rồi."



Lão trưởng làng gạt đi tàn thuốc, thở dài:



“Xuân tẩu có biết khi lão báo danh cho thằng nhóc Thiết Đản đã thấy được điều gì không?”



“Dạ, điều gì thưa trưởng làng?”



Lão trưởng làng khẽ thở dài:



“Bên trong danh ngạch bao gồm cả tên lẫn tuổi của những người muốn tham gia vào cuộc săn.



Và trong số hơn ba mấy người ở khắp những thôn, làng, trấn quanh đây, duy chỉ có Thiết Đản là dưới mười lăm tuổi. Điều này đã khiến cho vị tu sĩ trông coi ở đấy phải ngạc nhiên, rồi hỏi lão là vì sao lại để một thằng nhóc mới mười ba tuổi liều mạng như vậy?





Ài, lão khi đó đã chẳng biết trả lời ra sao, chỉ đành cúi đầu và rời đi thôi Xuân tẩu ạ.”



Xuân tẩu nghe vậy liền buồn rầu, đáp:



“Điều này, tôi cũng biết chứ.”



“Vậy vì sao tẩu vẫn đồng ý cho thằng bé tham gia? Nó là nam đinh cuối cùng của nhà cô, là hạt máu của cùng mà vị đệ đệ quá cố của tẩu để lại mà.”



Xuân tẩu nghe vậy tuy có hiện ra nhiều nét cảm xúc, nhưng rồi vẫn nhanh chóng ngẩng đầu đầy tin tưởng và tự hào:



“Thằng bé rất mạnh mẽ. Nó có thể làm được.”



“… Dù cho việc đấy có nguy hiểm đến tính mạng của nó?”



Ánh mắt của Xuân tẩu càng hiện vẻ kiên định và yêu thương hơn nữa:



“Nó sẽ sống sót. Và nó sẽ làm được. Nó đã hứa với tôi.”



Thấy vậy, lão trưởng làng cũng chỉ đành mỉm cười hết cách. Ông cúi xuống sàn, cầm lên một hộp gỗ mà mình đã chuẩn bị từ trước ra và đưa cho Xuân tẩu:



“Làng Nhung Dược ta đã hai mấy năm rồi chưa có ai tham gia vào Vạn Tước Đăng Vân.



Đã vậy, trước giờ cũng chỉ có duy nhất một người thành công, được Cầm Tước Thánh Sơn thu làm môn hạ.



Thằng nhóc Thiết Đản tuy gan dạ và khỏe mạnh hơn người. Thế nhưng như vậy thôi là chưa đủ để sống sót, chứ đừng nói gì đến việc lọt vào mắt xanh của tu sĩ Thánh sơn.” – Lão trưởng làng từ từ mở hộp gỗ ra, để lộ trong đó một con dao găm có kiểu dáng cổ xưa, chẳng rõ được làm từ chất liệu gì, thổn thức nói:



“Con dao găm này cứng chắc và sắc lẹm vô cùng. Nhờ có nó mà tổ phụ lão năm đó mới thu được kết quả tốt ở cuộc săn, để rồi trở thành tu sĩ đầu tiên xuất thân từ làng Nhung Dược.



Nay tặng nó Thiết Đản để phòng thân.”



Xuân tẩu xúc động bật khóc. Bà nhận lấy con dao và tạ ơn:



“Cảm tạ ơn huệ của trưởng làng. Thiết Đản nhà tôi chắc chắn sẽ đem về vinh quang cho làng Nhung Dược.”



“Ha ha. Không mong vinh quang, chỉ mong nó khỏe mạnh trở về.”



“Vâng ạ. Tôi nhất định sẽ dặn nó kỹ càng cẩn thận.”



Bầu không khí giữa hai người hiện đang rất nhẹ nhàng và phẳng lặng.



Thế nhưng sự phẳng lặng đó lại bỗng bị khuấy động lên bởi những tiếng nô đùa của đám trẻ con ngoài ngõ:



“Nhanh lên, nhanh lên! Trình lão điên lại đang dựng màn và bục sân khấu rồi.”



“Kha kha. Các ngươi đoán thử xem hôm nay lão Khôi Lỗi Nhân đó sẽ lại diễn truyện gì?”



“Hỏi bằng thừa. Đương nhiên lại là Bát Tiên Trảm Phượng rồi. Làm gì còn truyện gì khác?”



“Mau mau, đã đem đủ cà chua với rau cải chưa?”



“Còn không thấy ta đang ôm một bọc đây sao?”



“Này. Ta quên không mang rồi. Lát cho ta vài cái.”



“Lượt đi, đồ bám váy mẹ. Về bảo mẫu thân lắm tiền của ngươi mua cho.”



~



Lũ trẻ cùng với những tiếng cười vui đầy tận hưởng của chúng cuối cùng cũng phai dần, rồi biến mất sau những con ngõ.





Xuân tẩu chợt quay ra nói trưởng làng:



"Vậy mà đã quá giờ cơm trưa rồi ư? Tôi còn chưa kịp nấu cơm nữa.”



“Ha, vậy tẩu cứ về nấu cơm đi. Lão chắc ngồi đây thêm lát nữa.”



Xuân tẩu gật đầu, định rời đi. Thế rồi bà bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó rồi lại quay lại hỏi:



“Mà hình như tối qua con trai của Trình lão có về làng đúng không?"



"Ừ. Liên tục vài buổi tối rồi."



“Vậy ư...! Rõ khổ.” – Cảm thán xong, bà ta cũng chỉ biết lắc đầu rồi đi.



Ngay lúc mà Xuân tẩu rời đi chưa lâu, thì từ những ngôi nhà trong làng cũng bắt đầu bốc lên những cột khói trắng thơm phức mùi thức ăn.



Lão trưởng làng lắc đầu cười, tiếp tục nhét thêm cỏ vào tẩu thuốc và loay hoay mồi lửa lên châm.



Vừa mới rít được một hơi thật phiêu, ông bỗng thấy được từ sau màn khói hư ảo có một thân người đang bước đến.



Từ đầu ông cứ tưởng mình hút nhiều nên hoa mắt, nhưng rồi khi nghe được tiếng gọi thì ông lại sực tỉnh ra, cất thuốc đi và hít mắt nhìn ra phía cổng:



“Ai đang ở đó?” – lão trưởng làng hỏi lớn.



Tiểu Cẩu đứng ở chỗ cổng cũng rõng rạc đáp lời:



“Kính chào lão thượng nhân. Tại hạ mong lão thượng nhân có thể chỉ đường giúp tại hạ.”



Lão trưởng làng cau mày trước cái giọng điệu nho nhã và khuôn phép đầy lạ lùng của kẻ này. Ông đứng lên, hỏi lại:



“Vị đại hiệp này. Không phải người làng này đúng không?”



Tiểu Cẩu cười thản nhiên, đáp:



“Đúng là như vậy. Tại hạ hiện đang bị lạc đường, mong lão thượng nhân giúp cho.”



“Chỉ đường sao? Tưởng gì… ĐỢI CHÚT!” – Lão trưởng làng đặt tẩu thuốc xuống, xỏ giày cỏ vào rồi bước ra tới cổng.



Ông nhìn về cái tên râu tóc hôi xám bù xù này và hỏi:



“Không biết vị đại hiệp này đang định tới đâu? Nếu ngài muốn tới thành Lưu Hương thì sẽ phải đi ngược trở lại rồi rẽ sang trái.”



“Không không. Tại hạ tới từ thành. Tại hạ đang muốn tìm một người sống ở đây.”



“Ồ. Vậy người đại hiệp cần tìm là ai?”



“Ha ha, thực ra tại hạ cũng không biết. Việc là tại hạ muốn mua một món vật liệu, rồi được người ta chỉ cho rằng ở đây có người bán.”



“Ra là thế.” – Lão trưởng làng tươi cười, trong khi vẫn chưa hiểu chuyện quái gì đang diễn ra. Ông hỏi lại:



“Thứ đại hiệp muốn mua là gì… a! Trong tay của ngài là Đèn Tước Vân sao?”



“Đúng là như vậy.”



“Thế thì lão đoán được rồi. Đại hiệp hẳn là tới để mua đèn.



Kha kha, Đèn Tước Vân do chúng ta đan ra luôn có chất lượng tốt. Những phường thị trong thành đều thích mua.



Lão đoán ngài là tới từ một cửa tiệm hoặc phường thị trong thành đúng chứ?”



“Hả?” – Tiểu Cẩu hơi nhìn về cây đèn mình đang cầm trong tay, giải thích:



“Không, ta không định tới mua đèn.”



“Thế ư?” – Lão trưởng làng bị mừng hụt, bắt đầu thiếu kiên nhẫn:



“Vậy rốt cuộc đại hiệp muốn mua gì? Tìm ai?”



“À. Xin hỏi lão thượng nhân, ở trong thôn làng này có nhà ai bán Ngọc Nhãn Thủy Tinh Thù không?”



“Ngọc Nhãn… Thù?" - Lão trưởng làng khẽ cau mày quan sát Tiểu Cẩu, rồi cười nói tiếp:



"Là nhện sao? Làng chúng tôi chỉ có nghề đan đèn với đồ thủ công. Đâu hề có ai nuôi bán nhện hay côn trùng đâu? Chắc là ngài có nhầm lẫn gì rồi.”



Tiểu Cẩu cắn răng, vội bổ sung:



“Vậy có ai trong thôn nuôi nhện làm cảnh hay gần nhà có ổ nhện không? Một thứ nhện mà tơ của chúng thường được dùng để làm đồ chơi ý.”



“…?...”



“…A! Đúng rồi. Thứ nhện này khoảng mười mấy năm trước chợt đột nhiên nổi tiếng, xong rồi lại nhanh chóng lặn mất tăm hơi.”



“!” – Sắc mặt của lão trưởng làng đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Ông quan sát đánh giá kẻ lạ mặt này một cách thật kỹ càng, rồi hỏi thử:



“Người mà đại hiệp muốn tìm là Trình lão?”



“Trình lão sao? Có lẽ là vậy. Người này có nuôi nhện đúng không?”



“… Không.” – Lão trưởng làng chậm rãi lắc đầu:



“Nhà lão ta vốn bị giăng đầy mạng nhện. Nhưng từ một vài năm trước thì không còn chút gì nữa.”





“C-có chuyện này ư?” – Tiểu Cẩu cảm thấy hơi chán nản. Thế nhưng giờ hắn đã tới được tận đây, nên quyết định sẽ không cứ vậy mà quay đầu trở về. Hắn cố hỏi:



“Vậy lão thượng nhân có thể dẫn tại hạ tới chỗ của vị Trình lão này được không?”



Lão trưởng làng nhìn Tiểu Cẩu một lúc, rồi thở dài gật đầu đồng ý:



“Cũng được, lão sẽ dẫn đại hiệp đi. Mà cũng lâu rồi, lão chưa tới thăm hỏi người bạn già này. Đại hiệp đợi lão một chút.” – Nói rồi, ông đi vào trong nhà của mình, lấy ra một cái bọc khoác rồi dẫn đường cho Tiểu Cẩu.





Hai người bọn họ đi qua vài con ngõ, chào thăm hỏi vài hộ nhà thì tới được một ngôi nhà dột nát, trơ trọi ở tít tận góc rìa của làng Nhung Dược.



Khi vừa tới nơi, thứ đầu tiên mà Tiểu Cẩu nhìn thấy là một đám trẻ con đang núp sau những bụi cỏ, gốc cây gần đó để xì xào to nhỏ.



Tiểu Cấu thấy bọn chúng như đang bàn nhau một điều gì đó… Hẳn là về một ông lão đang cặm cụi làm việc của mình, ở trước cái sân nhà kia.



Đứng từ đây, hắn có thể nghe thấy những tiếng đập búa lên ván gỗ, những tiếng cưa đều đặn, xen lẫn cùng những tiếng thở hì hục của một lão nhân, tuổi đã phải đến thất tuần, đang phơi đầu mình giữa trưa nắng.



“Đó chính là…?” – Hắn hỏi.



“Đúng. Người đó chính là Trình lão.” – Lão trưởng làng trả lời.



“Ông ta đang làm gì vậy?”



“Chuẩn bị cho màn múa rối ảnh hôm nay.”



“Rối ảnh?”



“Đúng vậy. Lão ta đang đóng khung để dựng màn diễn.



Cưa từng mảnh gỗ rồi ráp chúng vào với nhau, để tạo thành họa tiết cảnh vật.



Vở Bát Tiên trảm Phượng có tổng cộng ba cảnh chính, tương ứng với cả trăm cảnh vật họa tiết, dẫn đến việc số lượng mảnh gỗ cần ráp lại sẽ rất nhiều.”



“Ha.” – Tiểu Cẩu cười:



“Vậy thì màn diễn rối này phải rất đặc sắc và thú vị. Tại hạ không ngờ rằng nơi đây lại có một nghệ nhân như vậy.”



“Đúng. Lão ta…” – Lão trưởng làng chợt chìm vào trong một khoảng lặng khá lâu rồi mới tiếp tục:



“Lão ta đúng thật là một nghệ nhân.”



Tiểu Cẩu nghe vậy thì hơi cau mày.



Theo kinh nghiệm, hắn liền lái sang chuyện khác để tránh việc lỡ lo phải chuyện bao đồng:



“Hừm. Vậy đám nhỏ kia hẳn là tới xem vị Trình lão này làm việc. Tuổi nhỏ mà thật ham học hỏi.”



Nghe được câu này, lão trưởng làng liền thở dài đôi chút. Ông nói:



“Có lẽ chúng ta nên nhanh chân hơn một chút. Không kẻo không kịp mất.”



“Hả? Là sao?”



Lão trưởng làng không trả lời hắn mà chỉ tiếp tục bước đi





“…” – Tiểu Cẩu quyết định không quan tâm, rồi tăng tốc đuổi theo lão.



Nhưng khi hai người bọn họ mới đi được thêm vài bước, thì Tiểu Cẩu bỗng thấy đám trẻ kia ùa nhau xông ra từ chỗ nấp.



Chúng chạy nhanh tới trước bục sân mà Trình lão, rồi bắt đầu ném đồ vào người lão ta:



“Lão quái nhân đi c·hết đi!”



“Mau cút khỏi đây đồ điên rồ.”



“Màn diễn của lão dở tệ. Giọng hát thì chẳng ra cái gì?”



“Cút mau đi! Xuyên tạc điển tích thì các tu sĩ đại nhân sẽ tới chém đầu. Ha ha ah.”



Cà chua, cải trắng, cải xanh.



Tiểu Cẩu hơi chút bất ngờ bởi cảnh tượng vừa xảy đến.



Trứng thối, táo thiu và bùn bẩn.



Lão trưởng làng vẫn cứ ngước mắt nhìn, mà chẳng có ý định tăng tốc hay hô lên cấm cản.



Đất khô, sỏi nhỏ cùng với đá cục.



Những tiếng va đập “cành cạch” vào gỗ cứng cứ vậy mà hòa vang cùng với những tiếng cười phấn khởi hồn nhiên của trẻ thơ.



Mọi thứ cứ như đang hóa thành một khúc ngâm nga vặn vẹo dưới ánh thái dương chói chang và gay gắt.



CỘP!



Vạn vật bỗng chốc im lặng.



Từng đường huyết hồng từ trước trán của Trịnh lão chảy dài một cách chậm rãi tựa như là nhịp chảy lúc này của thời không.



Một trong số những đứa trẻ bỗng hét toáng lên:





“Ngươi bị điên à? Sao lại ném vào đầu lão?”



“T-ta ta t-a k-không cố ý.”



“A máu kìa. Đồ ngu, ngươi g·iết người rồi! Cha mẹ ngươi chắc chắn sẽ đ·ánh c·hết ngươi. T-ta không biết gì hết. Đều là do ngươi.”



“Đừng có đổ cho ta! Là do nó rủ ta tới.”



“Gì chứ? Còn không phải từ đầu mi cứ đòi đi theo s--…?!?! Trưởng làng kìa!”



“Hả? Đâu-- Trưởng làng gia gia đang ở kia. Chạy mau!”



“AhAHAGAAHJA. Ta không muốn bị mẫu thân đánh. AHAHAGdw”



Đám trẻ chạy toán loạn, mỗi đứa chạy về một hướng. Chẳng mấy chốc thì đã chẳng còn đứa nào ở đây nữa.



Tiểu lúc này mới hết ngạc nhiên và quyết định chạy lên xem thương thế của Trình lão.



Nhưng khi tới nơi, hắn lại vị Trình lão này vẫn không hề đình chỉ việc cưa gỗ, đóng đinh của mình.



Thậm chí, lão ta còn như chẳng nhận ra đầu mình đang chảy máu.



Sợ có t·hương v·ong, Tiểu Cẩu vội lên tiếng:



“Lão thượng nhân! Ngươi đang chảy máu kìa. Mau đi cầm máu.”



Trình lão không đáp lại, vẫn cứ tiếp tục căn đo để lắp ráp những họa tiết sao cho thật chuẩn xác nhất.



Tiểu Cẩu cau mày nhìn v·ết t·hương vẫn đang chảy máu của lão ta.



Hắn lo rằng nếu cứ để như vậy thì ông già này có khả năng sẽ ngất đi vì mất máu, hoặc thậm chí là tệ hơn.



Và dù cho kết quả là gì thì hắn cũng sẽ chẳng thể nào mà kiếm được tơ của Ngọc Nhãn Thủy Tinh Thù.



Cảm thấy hết cách, Tiểu Cẩu đành tiến sát gần bục sân để khuyên Trình lão dừng tay lại.



Nhưng khi hắn vừa mới đặt một chân lên bục thì vị Trình lão này đã quay ngoắt mặt ra, chỉ thẳng đầu búa vào mặt hắn mà điên cuồng phẫn nộ:



“Cấm LẠI GẦN!”



“Ớ?... Ta không có ý gì đâu. Chỉ là mong lão dừng tay lại để đi cầm máu.”



Trình lão thu búa về, tiếp tục đóng đinh:



“Cút đi. Sân rối vẫn chưa xong. Chiều tối quay lại.”



“…” – Tiểu chẳng biết nên xử lý sự việc này thế nào. Đành phải tạm thời lùi lại.



Đúng lúc này, lão trưởng làng đã tiến tới, vỗ vai hắn và nhờ cậy:



“Mong đại hiệp có thể giúp lão một điều.”



“Lão thượng nhân cứ nói.”



“Mong đại hiệp… hãy đánh ngất Trình lão giúp ta.”



“!? Hả?”



“Xin đại hiệp chớ hiểu lầm.” - Lão trưởng làng đưa cho Tiểu Cẩu cái bọc của mình:



“Ở trong này có chút cỏ gây mê. Ngài chỉ cần dí một nắm lên mũi của lão ta là được.”



“!... Chuyền này có ổn không?”- Thú thực thì Tiểu Cẩu đang cảm thấy hơi bất ngờ và quái đản.



Nhận ra được điều đó, lão trưởng làng lại nói tiếp:



“Đấy là do đại hiệp không biết. Thực ra thì Trình lão đã hóa điên từ lâu rồi.



Một khi lão ta đã bắt đầu đóng sân rối thì sẽ không dừng lại cho tới khi diễn xong.



Dân làng chúng tôi đã nhiều lần muốn đệ kệ lão ta.



Thế nhưng nhiều lúc lại chẳng thể làm như vậy. Nhất là trong cái thời tiết oi bức như thế này.”



Tiểu Cẩu nghe vậy cũng hơi hiểu được dụng ý của lão trưởng làng. Thế nhưng hắn vẫn hỏi thử:



“Không còn cách nào khác sao?”



Lão trưởng làng thở dài, lắc đầu:



“Giá như mà lão biết.”



“…”



“Mong đại hiệp cứu giúp cho… Đây cũng là tốt cho việc riêng của ngài nữa.”



Tiểu Cẩu nhắm mắt nghiền ngẫm một hồi.



Khi đôi mắt của hắn lại mở ra, thì chân của hắn đã lại một lần nữa tiến nhanh về chỗ Trình lão.



Và mọi thứ tiếp theo lại lặp lại.



Chỉ là lúc vị Trình lão kia lại gân cổ gầm lên: “Đã bảo là CÚT ĐI!” thì Tiểu Cẩu đã mau lẹ áp sát và nhét nguyên một nắm thuốc mê lên mũi của lão ta, khiến lão đổ gục xuống bên chân của hắn.